Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 19: Có cô nãi nãi tại (length: 7723)

Không phải sao, một bé gái mới năm tuổi lại đang dạy dỗ mấy đứa con trai tám chín tuổi, cảnh tượng này nhìn vào thì thấy buồn cười, nhưng ở thôn Ngưu La lại không có gì lạ, đây chính là cô nãi nãi, cho dù dạy dỗ mấy ông lão sáu bảy mươi tuổi cũng không ai có ý kiến.
Bạch Hi thì mặc kệ bọn chúng lo lắng, cứ thong thả nhìn mấy đứa vò đầu bứt tai, thấy cũng gần xong xuôi rồi mới từ từ mở miệng: "Muốn ta không bám theo các ngươi cũng được, vậy các ngươi phải nghe ta nói."
Nàng tuy nhỏ nhưng đi trong thôn, ai nấy đều sẽ theo bản năng để ý tới nàng, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì, Bạch Hi nghĩ ngợi, phải tìm vài người làm tai mắt mới được, không cần việc gì cũng biết, nhưng việc lớn thì nàng phải nắm được.
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử suốt ngày chạy khắp trong thôn, nghe ngóng được ít chuyện, cũng không có gì lạ, cho nên Bạch Hi định bụng tìm hiểu thông tin từ miệng chúng.
"Cô nãi nãi, chúng con nghe lời ạ."
"Đúng đó, cô nãi nãi, ngài nói đi ạ."
"Cô nãi nãi, ngài muốn gì cứ nói với chúng con ạ."
Thấy mấy đứa mặt mày chân thành nghiêm túc, Bạch Hi hài lòng gật đầu: "Như vậy mới được chứ."
Tiểu Thuận Tử hiếu kỳ: "Cô nãi nãi, sao hôm nay chị Trần Nhụy không dẫn ngài đi chơi ạ?"
Bạch Hi lười biếng nói với nó việc mình đuổi Trần Nhụy đi, khó chịu nói: "Ngươi lải nhải gì vậy, bảo các ngươi nghe ta nói, không phải để các ngươi hỏi ta đâu."
"Dạ, vậy con không hỏi nữa."
"Ừ, nhớ đó, các ngươi đều phải nghe ta, sau này ta bảo làm gì thì làm nấy, không được cãi, càng không được nói với người khác." Bạch Hi nói: "Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi ạ."
Thấy mấy đứa đều ngoan ngoãn đáp, Bạch Hi mới phất tay.
Một giây sau, lại gọi người lại, đúng lúc Tiểu Thuận Tử mấy đứa đang không hiểu gì thì Bạch Hi mở túi vải trong tay, đưa cho mỗi đứa một viên kẹo sữa, thầm nghĩ, ăn kẹo sữa của cô nãi nãi ta, đến lúc đó dám không làm việc cho ta, xem ta xử lý các ngươi thế nào.
"Cô nãi nãi, cái, cái này... Chúng con được ăn ạ?"
Mấy đứa cầm kẹo sữa nhưng nhìn qua nhìn lại, không ai dám động tay, Tiểu Thuận Tử hỏi ra nỗi lòng của cả đám.
"Có ăn hay không thì tùy, dù sao ta cho các ngươi." Bạch Hi nói xong, quay người về nhà cây.
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử nhìn nhau, cô nãi nãi gọi lại chỉ để bảo chúng nghe lời cô, thêm cho kẹo sữa để ăn ư?
Nghe lời thì có kẹo sữa ăn, thế thì còn gì bằng, dù sao chúng vốn dĩ cũng muốn nghe lời cô nãi nãi mà.
Về việc Bạch Hi dặn không được nói với ai, đám trẻ con đâu có nghĩ nhiều như vậy, dù sao ai cũng bảo cô nãi nãi lớn nhất, cô nãi nãi nói không được nói thì chúng nghe theo thôi.
Cũng không biết ai động tay trước, rất nhanh vỏ kẹo đã được bóc ra, kẹo sữa đặt vào miệng, mùi sữa thơm ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang miệng, làm cả đám đều đồng loạt nheo mắt lại.
Thật ngọt!
Buổi tối, Bạch Hi không được ăn thịt, đến nửa đêm đã đói tỉnh.
Đành ngồi dậy, sờ sờ bụng đã hơi lép của mình, vừa tức vừa tủi thân, chẳng qua là trước khi ngủ thử chút uy áp thôi mà, nhanh đói vậy rồi, vẫn là do không được ăn thịt gây ra.
Nhưng nghĩ lại, mình đã đói tỉnh rồi, vậy nhà khác cũng chắc chẳng kém.
Rõ ràng sau núi có không ít thịt mà. Bạch Hi bĩu môi, nếu như nàng có thể ra sau núi, vậy thì chẳng khác nào cá gặp nước, muốn ăn thịt gì mà chẳng được.
Càng nghĩ bụng càng đói, Bạch Hi chỉ đành lôi kẹo sữa ra, bóc một viên, cứ vậy ngậm kẹo, tạm thời xoa dịu cơn đói, lúc này mới lại mơ màng ngủ.
Trong lúc mơ màng, Bạch Hi cảm thấy mình như bị thứ gì đó hấp dẫn, đi xuống nhà cây, rời khỏi thôn, hướng về sau núi, đi một quãng đường rất dài, đến trước một cái hang động.
Trong hang mơ hồ truyền ra âm thanh gì đó, đúng lúc Bạch Hi định vào xem trong đó có gì thì tiếng gà trống gáy vang lên, Bạch Hi liền bị đánh thức.
Dụi mắt ngồi dậy, Bạch Hi bỗng khựng lại, vừa rồi là mơ sao?
Kỳ lạ, sao lại mơ như vậy, mà lại chân thật đến thế, giống như nàng thật sự đi ra ngoài, thật sự đã trải qua chuyện đó.
Bạch Hi nghi hoặc, chẳng lẽ thật "Đi ra ngoài" rồi sao?
Có thể thần hồn xuất thể được ư?
Hai ngày sau đó, Bạch Hi luôn cố gắng thử nghiệm, nhưng dù cố thế nào cũng không thể xuất thần được, khiến nàng vừa thất vọng vừa bất đắc dĩ.
Trần Nhụy, con bé này, hai ngày nay đi cắt cỏ heo đều đi từ sớm tinh mơ, mỗi lần đi ngang qua nhà cây đều rón rén nhẹ nhàng, vừa qua đã chạy như làn khói, chỉ sợ Bạch Hi nhìn thấy lại muốn đi theo, làm Bạch Hi tức đến nghiến răng ngứa lợi.
Nhưng trong lòng nàng còn vướng bận chuyện sau núi có hang động hay không, ngược lại cũng không nóng vội đi cắt cỏ heo cùng Trần Nhụy.
Từ sau khi Bạch Hi cho mấy đứa Tiểu Thuận Tử kẹo sữa, mấy đứa trẻ này, mỗi lần chơi đùa đi ngang qua nhà cây đều trung thực chờ một hồi, xem Bạch Hi có việc gì muốn nhờ không, nếu không thì chúng lại đi chơi.
Còn Bạch Hi thì, có lúc sẽ bảo chúng đi tìm đá cuội, có lúc sẽ bảo chúng hái hoa cho nàng, tóm lại, cứ muốn gì là chúng làm nấy.
Chẳng mấy chốc, Bạch Hi đã moi được tin tức từ miệng mấy đứa Tiểu Thuận Tử.
Mấy đứa tuy không hiểu rõ lắm, nhưng nghe người lớn trong nhà nói chuyện, cũng sẽ líu lo theo, bây giờ là đang líu lo với Bạch Hi đây.
"Ý các ngươi là số lượng thuế má phải nộp vào cuối năm đã có rồi?"
Tiểu Thạch Đầu gật đầu: "Cô nãi nãi, con nghe ba mẹ con nói, cuối năm nay phải nộp nhiều hơn nửa năm đầu một chút ạ, mặc dù cuối năm được mùa nhưng cũng không biết tiếp theo sẽ ra sao, mọi người đều đang lo lắng ạ."
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử bên cạnh cũng không còn vẻ tươi cười như ngày thường, cũng bắt đầu ủ rũ theo.
Tuy còn nhỏ, chúng cũng biết, nộp nhiều lương thực thì chúng sẽ không được ăn no, ai cũng không muốn bị đói bụng cả.
Bạch Hi nghe xong, lập tức hiểu ra, thảo nào.
Hai ngày nay thần sắc mọi người trong thôn đều không được ổn, nhưng hễ nàng hỏi thì những người kia lại không muốn nói, cũng đúng, ai bảo Bạch Hi mới năm tuổi, ai cũng cảm thấy nói với nàng cũng chẳng hiểu gì.
"Cô nãi nãi, bọn con thật sự sẽ bị đói bụng sao ạ?" Một cậu bé không nhịn được hỏi.
Bạch Hi còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Thuận Tử đã liếc xéo nó: "Ngươi hỏi cô nãi nãi, sao cô nãi nãi biết được."
Nàng làm sao lại không biết được, nàng đâu phải là cô bé năm tuổi thật đâu! Bạch Hi bất mãn trừng mắt Tiểu Thuận Tử một cái: "Ngươi là cô nãi nãi hay ta là cô nãi nãi?"
Tiểu Thuận Tử xấu hổ gãi đầu, cầu xin tha thứ: "Cô nãi nãi, con sai rồi, con sai rồi."
Bạch Hi cũng không thật sự muốn chấp nhặt với Tiểu Thuận Tử, nàng là một con cửu vĩ tiên hồ, mà đi so đo với một đứa trẻ con phàm tục thì cũng chẳng có gì hay ho cả.
"Yên tâm đi, có cô nãi nãi ở đây, sẽ không để các ngươi bị đói bụng đâu."
Tiểu Thạch Đầu: "Cô nãi nãi, cha mẹ con đều nói, người trong thành bây giờ cũng đói bụng ạ." Cô nãi nãi cho dù có giỏi đến mấy thì cũng còn nhỏ mà.
"Đó là người trong thành." Bạch Hi đưa bàn tay nhỏ không chỉ về phía sau núi: "Chúng ta khác bọn họ, chúng ta có sau núi mà, sau núi có thỏ rừng gà rừng."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận