Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 702: Cô nãi nãi đào mộ đi lạp (length: 7673)

"Lý gia gia, ngài vẫn là đừng chọc cô nãi nãi không vui, ngài ngoan ngoãn cùng cô nãi nãi nhận sai nói xin lỗi đi, bằng không, vạn nhất, vạn nhất mồ mả tổ tiên nhà ngài cũng..."
Trần Niệm Ân nói đến đây liền dừng lại, mắt chớp chớp nhìn Lý Bá Ki: "Lý gia gia, ta thật sự thích ngài, nhưng nếu ngài để cô nãi nãi không vui, thì ta cũng sẽ không thích ngài nữa."
"Ngài như vậy là không hiếu thảo, như vậy là không đúng!" Câu nói này, Trần Niệm Ân rành mạch từng chữ một, mặt nhỏ nghiêm trang, vô cùng nghiêm túc.
Lý Bá Ki thất thần gật đầu: "Ờ, ta, ta biết rồi."
"Niệm Ân, cám ơn ngươi nha."
"Không có chi!" Trần Niệm Ân lại ngượng ngùng cười, ánh mắt dừng ở hộp điểm tâm kia, cẩn thận hỏi: "Lý gia gia, cái này, ta đều có thể mang đi sao?"
Hôm trước bà hắn còn đưa ít trứng gà với thịt, Trần Niệm Ân bây giờ nghĩ lại đều thấy lỗ, đương nhiên là muốn tìm chút bồi thường.
"À, được, được, đương nhiên được." Lý Bá Ki giật mình tỉnh lại, vội vàng đậy nắp hộp điểm tâm lại, rồi nhét vào trong ngực thằng bé.
Trần Niệm Ân nhận được điểm tâm, mặt nhỏ nhất thời nở nụ cười vui vẻ.
Lý Bá Ki trong lòng có chút rối bời, hắn cũng chẳng có kiên nhẫn mà nói nhiều với Trần Niệm Ân.
Sau khi Trần Niệm Ân đi rồi, Lý Bá Ki trong sân cứ đi tới đi lui, hận không thể lập tức gọi điện thoại cho cháu, nhưng lúc này trời đã sắp tối rồi, giờ mà vào đến xã thì xã cũng đóng cửa mất rồi.
Ngày thứ hai.
Lý Bá Ki từ phiên chợ trở về, từ xa đã thấy bóng dáng Bạch Hi, nàng đang hướng hậu sơn đi.
Hướng kia không phải là...
Lý Bá Ki biến sắc, chẳng lẽ cô nãi nãi muốn đến mồ mả tổ tiên nhà hắn, đào cha mẹ hắn lên?
Trời ơi, nếu như đào cha mẹ hắn lên mà chưa hả giận, rồi đào cả ông bà hắn lên luôn, thì vài năm nữa hắn làm sao có mặt mũi nhìn tổ tông nữa chứ.
Không được!
Hắn vội đuổi theo, nhưng hắn sống nhàn hạ sung sướng đã bao nhiêu năm rồi, động chân động tay cũng chỉ thời trẻ thôi, sau này làm ăn thì lại càng chưa hề phải làm gì, đi đường bình thường còn được, chứ lên núi thì hắn không ổn rồi.
Chẳng mấy chốc, Lý Bá Ki đã mất dấu, nhưng hắn cũng nhớ phương hướng đến mồ mả tổ tiên, mồ mả ở thôn Ngưu La đều nằm trong một cái khe núi.
Hắn vội đi về phía mồ mả, đợi đến nơi mới thấy, mồ mả vẫn ổn, mộ phần cha mẹ cũng không sao cả.
Vậy cô nãi nãi đi đâu rồi?
Lúc này, Tiểu Hắc đang cõng Bạch Hi đi sâu vào trong núi, nó lẩm bẩm, chủ tử, sao cái ông Lý Bá Ki kia lại đi theo chúng ta vậy?
"Ta sao biết được." Bạch Hi cũng thấy lạ, nhưng nàng cũng để ý thấy, thế là làm Tiểu Hắc hất người xuống.
Tiểu Hắc: "Hống hống ~~" chủ tử, hắn chắc chắn muốn từ chỗ ngài mà có được phương pháp, dù sao cháu trai hắn cũng muốn mở nhà máy mà.
Bạch Hi nghĩ nghĩ, mở miệng: "Chắc là không đâu."
Nói đi thì nói lại, dù Lý Bá Ki có ý đồ đó đi nữa, thì cũng chẳng mò đến được phương pháp đâu.
Thật ra, Bạch Hi cũng không cảm thấy Lý Bá Ki có ý đó, đến cả Trần Đại Liễu còn không biết nàng định làm gì kia mà, ý tưởng đều ở trong đầu nàng hết, trộm vào đâu được.
Mồ mả không bị đào, hài cốt cha mẹ cũng yên vị trong mộ, nhưng Lý Bá Ki lại càng bất an hơn.
Nếu như nói trước kia lời Trần Niệm Ân nói hắn còn nửa tin nửa ngờ, thì giờ thấy Bạch Hi lên núi, Lý Bá Ki lập tức tin hơn một nửa.
Lòng nặng trĩu trở về thôn, Lý Bá Ki đợi mãi mà không thấy Bạch Hi về, càng chờ trong lòng lại càng sốt ruột, đành định đi xã gọi điện thoại, hắn đã nghĩ thông rồi, cùng lắm thì mất tiền thôi, chỉ cần cha mẹ hắn không bị quấy rầy là được.
Nhưng Lý Bá Ki tìm không thấy Lý La Kiệt, hỏi ra mới biết, Lý La Kiệt đã lên tàu về rồi.
Về rồi?
Lý Bá Ki ngẩn người, về rồi cũng tốt.
Buổi trưa Bạch Hi không về ăn cơm, người trong thôn rất nhanh đã nghe tin từ chỗ Trần Chiêu Đệ, mọi người đều như có hẹn mà đổ tội này lên đầu Lý Bá Ki.
Còn Trần Đại Liễu thì nghĩ đến chuyện ba mươi vạn có thể mua được bảy tám bộ máy móc, vậy mà Lý Bá Ki lại đòi những hơn năm mươi vạn, trong lòng hắn lại bốc hỏa.
Nếu không phải là không muốn làm cô nãi nãi phiền lòng, thì hắn chắc chắn đã mắng cho Lý Bá Ki một trận nên thân rồi.
Nhưng Trần Đại Liễu không mắng, không có nghĩa là hắn không nói gì với người trong thôn.
Vì vậy, Lý Bá Ki cảm thấy mọi người trong thôn ngày càng không chào đón mình.
Nhìn thấy hắn cứ như không thấy, thậm chí, hắn còn cảm giác trong ánh mắt của mọi người đang trách móc mình.
Nếu như trước kia, Lý Bá Ki đi ngang qua, bà con hàng xóm đang ăn trái cây gì đều sẽ nhiệt tình gọi hắn cùng ăn, thì bây giờ, cứ coi như không thấy hắn vậy, hoặc dứt khoát hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Có hai lần còn nghe được dân làng bàn tán bên đường.
"Sao mà hắn lại thành ra thế này!"
"Đúng đó! Cô nãi nãi đối xử tốt với hắn vậy mà hắn lại làm cô nãi nãi không vui."
"Cô nãi nãi à, đúng là hảo tâm dẫn tới bạch nhãn lang mà."
"Chung quy cũng không phải lớn lên ở thôn ta, lòng người khó đoán!"
"Cô nãi nãi cho hắn bao nhiêu thứ tốt, cái gì cũng nghĩ đến hắn, còn hắn thì..."
"Con người với nhau đúng là không so được mà, cô nãi nãi chắc lại khổ thêm rồi."
Không chỉ bàn tán, mà còn có dân làng chạy đến chỗ Lý Bá Ki, muốn mang trả đồ khô, lạp xưởng với xoong nồi các kiểu cho hắn.
Dân làng tới cũng không vào nhà, mà cứ đứng ở cửa, biểu thị ý đồ, một bộ đi ra trả đồ ngay.
Nếu như con cháu nhà ai đang chơi ngoài đường, mà lại gặp Lý Bá Ki, thì không đợi Lý Bá Ki nói gì, dân làng sẽ từ trong nhà xông ra, một tay ôm con về nhà, còn lẩm bẩm: "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, nếu mà mày cũng học cái nết vô tâm vô tính, bất hiếu này, thì cả nhà ta cũng chẳng thiết sống."
Lý Bá Ki: "..."
Lý Bá Ki bất lực cạn lời, nhưng hắn lại không thể trở mặt với bà con được, cô nãi nãi đối tốt với hắn lúc trước, dân làng đã ngưỡng mộ, giờ mà hắn lại làm cô nãi nãi không vui, dân làng không chào đón cũng là chuyện bình thường.
Đêm đó, Lý Bá Ki trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ sợ mộ tổ nhà mình thật bị đào.
Ngày thứ hai, mãi đến xế chiều Lý Bá Ki mới dám bước ra khỏi nhà.
Đúng lúc này, Trần Niệm Ân không biết từ đâu soạt soạt chạy tới: "Lý gia gia, hôm qua ngài không nhận lỗi với cô nãi nãi sao?"
Lý Bá Ki: "...Không có." Làm gì có mà đến a.
Trần Niệm Ân: "Lý gia gia, hôm qua sáng sớm ta với mấy anh lớn trong thôn đều thấy cô nãi nãi cầm xẻng nhỏ đi lên núi, ta đến tìm ngài hai lần, mà đều không tìm được."
Lý Bá Ki: "..." Hắn còn muốn tự an ủi là mình nhìn lầm, nhưng bây giờ thì, không chỉ một mình hắn thấy.
"Niệm Ân, cháu hiểu lầm cô nãi nãi rồi, cô nãi nãi sẽ không làm vậy." Dù sao thì hôm qua hắn đã thấy mộ phần vẫn ổn, nghe lời này, đương nhiên là phải giải thích một phen, tuy giải thích của hắn nghe chẳng có sức thuyết phục chút nào.
"A."
Trần Niệm Ân như không thấy vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Lý Bá Ki, rành rọt nói: "Vậy ngài cũng phải xin lỗi cô nãi nãi nha."
"Đúng rồi, Lý gia gia, sáng nay ta lại thấy cô nãi nãi đi lên núi nữa đó. Lạ thật, cô nãi nãi bình thường đâu có hay lên núi đâu, không biết sao hai ngày nay lại thế."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận