Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 427: Xinh đẹp hiểu lầm (length: 7936)

"Cái gì?" Triệu cán sự đang cùng đại phu giằng co ở đây, đột nhiên nghe Bạch Hi nói vậy, lập tức quay đầu nhìn lại.
"Không được, đại phu nói, hiện tại hương trưởng không được xóc nảy, không được lộn xộn." Lý cán sự đã đi tìm người nhà hương trưởng, người vẫn chưa tới, hương trưởng cũng không thể tắt thở được.
"Dù sao ở đây cũng chữa không khỏi, lưu lại đây làm gì, chiếm giường bệnh à!"
Bạch Hi vừa nói, vừa quát khẽ đám người Trần Đại Liễu đang ngơ ngác.
"Còn lo gì nữa!"
Mấy người Trần Đại Liễu phản ứng lại, Trần Hữu Phúc lao ra tìm xe bò, có người đi tìm cáng cứu thương, Trần Đại Liễu thì dẫn người chặn Triệu cán sự và đại phu.
"Không được, không được, các người làm loạn đó!"
"Không được động đậy mà!" Đưa vào thành phố còn không an toàn, huống chi là chở về thôn.
Vả lại, muốn đưa thì cũng phải đưa về nhà hương trưởng chứ, đưa về thôn Ngưu La làm gì.
Nhưng người Ngưu La không thèm quan tâm, cô nãi nãi đã nói, bọn họ cứ làm theo thôi.
Thật ra, người Ngưu La nghe Bạch Hi nói vậy cũng hơi khó hiểu, tại sao lại đưa về thôn mình chứ?
Nhưng thấy Bạch Hi phân phó điềm tĩnh, giọng nói chắc chắn, mọi người không khỏi nghĩ, lẽ nào cô nãi nãi có cách?
Thế là, hương trưởng gần như nửa thân xác chết, cứ thế bị người Ngưu La cướp đi.
Có ba người Đại Đồng thôn ở đó, lúc người Ngưu La cướp người còn ngơ ngác.
Đây cũng đâu phải lương thực hay vàng bạc, mà là người sắp chết, ai cũng sợ dính vào rước phiền phức, người Ngưu La bị điên à?!
Hương trưởng nằm viện, chết thì cũng không liên quan gì tới ai, giành người về thôn, dù đại phu bảo không cứu được, mà chết ở Ngưu La, đến lúc đó người nhà lại tìm Ngưu La phiền phức.
Không hiểu thì thôi, người Đại Đồng vẫn giúp chặn Triệu cán sự và y bác sĩ của bệnh viện xã một chút, họ cảm thấy, chết ở bệnh viện dù sao cũng cứu người trong thôn, ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, nhưng bị người Ngưu La cướp đi, thì lúc đó sẽ không tìm tới đầu họ nữa.
Người Ngưu La vốn dĩ đã đông, mà bác sĩ y tá bệnh viện xã lại ít, việc cướp người quá dễ, huống chi còn có người Hạ Tân ở đây, không cần họ ra tay, chỉ cần làm loạn một chút vài giây là đủ.
Trần Đại Liễu dẫn người khiêng cáng cứu thương, đi khỏi bệnh viện xã một đoạn mới chậm bước, mọi người nhìn nhau, lại nhìn hương trưởng nằm trên cáng không còn tri giác, nhất thời không biết phải nói gì.
Trần Hữu Phúc đạp xe chở Bạch Hi về, gần đến thôn, Trần Hữu Phúc không nhịn được hỏi: "Cô nãi nãi, sao lại mang hương trưởng về thôn mình vậy?"
"Ngươi nói ta vì sao!" Bạch Hi đang bị xe đạp xóc mông đau, cảm thấy quá khổ, nhiều thịt như nàng còn thấy khó chịu, đám người kia sao lại thích đạp xe thế chứ.
"Lại không ăn được, không đốt được, mang về đương nhiên là để cứu rồi."
Trần Hữu Phúc nghe vậy, kích động: "Cô nãi nãi, ngài có thể chữa?" Lúc trước đã có suy đoán này, nhưng nghe cô nãi nãi thừa nhận, vẫn rất kích động.
"Ta không thể thì ngươi chữa?"
"Ách..." Trần Hữu Phúc dở khóc dở cười: "Cô nãi nãi~"
"Vậy ngậm miệng, đừng ồn ào ta! Lái xe cho cẩn thận, lát về tìm phòng trống, kêu người dọn dẹp nhanh lên, chờ Tiểu Liễu họ đưa người về thì để vào đó, ta nghĩ cách."
"Vâng!"
Vừa rồi Bạch Hi xem tình trạng của hương trưởng, quả thực như lời đại phu nói, nhưng cũng không phải vô phương cứu chữa, chí ít với Bạch Hi là có thể.
May mà việc tu luyện của nàng không bỏ bê, lại có cực phẩm linh thạch, cứu hương trưởng cũng không thành vấn đề.
Hương trưởng này dù có hơi đáng ghét, nhưng không phải người xấu, biết rõ thân thể mình không tốt mà vẫn liều mình xuống nước cứu người.
Người biết bơi đều rõ, dìu người dưới nước rất hao thể lực, huống hồ ông ta cứu một lúc hai người, gần như bất chấp cả mạng mình.
Hương trưởng đã cứu người Ngưu La, Bạch Hi sao có thể bỏ mặc.
Bạch Hi về nhà trên cây một chuyến, tuy các huyệt đạo trên người đã thuộc lòng, nhưng vẫn lật sách xem lại đồ hình kinh mạch, sau đó lấy ra bộ ngân châm.
Cầm ngân châm, Bạch Hi hơi nhíu mày, bộ ngân châm này bỏ vào càn khôn túi lúc nào mà chính mình không nhớ, lần trước giúp thôn mang gạo mới vô tình lôi ra.
Nhét càn khôn túi vào ngực, Bạch Hi gọi Tiểu Hắc cùng đi.
Nếu càn khôn túi mở ra được, có thể lấy đan dược đã tích trữ ra, chỉ cần nửa viên thôi là được, đâu cần phiền phức như thế này.
"Cô nãi nãi..."
"Cô nãi nãi~~"
Có Bạch Hi phân phó, mọi chuyện đều được giải quyết rất nhanh, lúc này, vừa vặn mấy người Trần Đại Liễu cũng thay nhau khiêng hương trưởng về.
Đặt người lên giường, Bạch Hi phẩy tay ra hiệu mọi người ra ngoài.
"Cô nãi nãi, ngài..." Trần Đại Liễu trước khi đóng cửa, lo lắng nhìn Bạch Hi: "Cô nãi nãi, ngài cũng đừng tổn thương mình đấy ạ."
Đúng vậy, người Ngưu La không lo lắng việc Bạch Hi có cứu sống được hương trưởng hay không, tuy ai cũng mong hương trưởng khỏe lại, nhưng càng lo lắng cho Bạch Hi, nếu cô nãi nãi hao tổn phúc khí của mình để cứu người, họ không muốn thấy điều đó.
Mỗi lần, cô nãi nãi cứ muốn cứu người là y như rằng bị ốm hoặc bị thương, người Ngưu La làm sao chịu nổi.
Bạch Hi dừng một chút: "...Ta biết."
"Trông coi cẩn thận, lát nữa có người tới, đều phải chặn lại cho ta."
"Vâng!"
"Cô nãi nãi, còn Tiểu Hắc..." Trần Đại Liễu lại nhìn Tiểu Hắc vẫn trong phòng, thầm nghĩ, lẽ nào cô nãi nãi quên đuổi Tiểu Hắc ra rồi sao?
"Tiểu Hắc ở lại giúp ta."
Cái gì?
Người bên ngoài nghe xong, đều ngơ ngác, Tiểu Hắc có thể giúp cô nãi nãi cứu người sao?
Nhưng Bạch Hi rõ ràng không muốn giải thích, mà Trần Đại Liễu cũng nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Bạch Hi trước tiên nhìn hương trưởng đã bị cởi áo, rút ngân châm châm vài mũi trên người ông ta, sau đó mới bảo Tiểu Hắc làm việc.
Sau hai tiếng, Bạch Hi ra hiệu Tiểu Hắc đi mở cửa, rồi mới bước ra.
Khác với lúc ở bệnh viện xã, thấy Bạch Hi ra, người canh ngoài chờ đợi từ lâu không hỏi hương trưởng, mà hỏi Bạch Hi.
"Cô nãi nãi, ngài thế nào?"
"Nhanh, trà đâu."
"Mạch nha sữa vội đưa."
"Cơm đâu, mau lấy cơm nóng ra."
"Canh gà xong chưa."
Không ai vào xem hương trưởng thế nào, mọi người trước tiên đỡ Bạch Hi ngồi xuống ghế, rồi bưng nước cho Bạch Hi rửa tay lau mặt, còn chuẩn bị đồ ăn bồi bổ đặt trên bàn cho nàng.
Bạch Hi thấy vậy, khoát tay, tỏ ý mình không thèm ăn, trong lòng thầm nghĩ, biết thế thì mình cũng không cần ăn nhiều trong phòng nữa.
Mọi người nhìn Bạch Hi bằng ánh mắt đầy xót xa và hối hận, thấy cô nãi nãi mệt, đến nói cũng chẳng buồn nói.
(Khụ khụ, nếu các ngươi vẫn muốn đọc, một lát nữa sẽ có.) (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận