Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 277: Quá không là người (length: 7941)

Thấy xe chở thịt đến, mọi người đang làm việc đều chậm lại, biết mọi người bây giờ không có tâm trí làm việc, Trần Đại Liễu liền cùng Bạch Hi hỏi han một chút, nghe xong liền gõ chuông tan tầm.
"Hôm nay phát thịt, cho nên tan tầm sớm nửa tiếng, cũng để mọi người sớm mang thịt về nhà."
Lời này được mọi người cao hứng reo hò!
Bây giờ không ai còn nhớ, lúc trước bọn họ bị yêu cầu đổi thịt thì bị dặn dò không được nói ra ngoài, nhưng bây giờ Trần Đại Liễu phát thịt trước mặt mọi người, đâu còn sợ người đổi thịt nhiều.
Người thôn Hạ Tân thì buông công cụ, trong lòng lẩm bẩm, bọn ta lại không có thịt mà mang về.
Bất quá bọn họ cũng không hẳn ngốc, được về sớm nửa tiếng cũng tốt, dù sao bọn họ cũng làm không công.
Tấm bạt trên xe thịt được kéo lên, liền nghe thấy tiếng hít hà của mọi người, ai cũng không ngờ sẽ có nhiều thịt như vậy.
Gần cả một con heo rồi đi?
Người Ngưu La thôn sống cũng quá tốt, khó trách muốn sửa đập nước!
Tiểu Hắc đứng một bên nghe tiếng hít hà, âm thầm đắc ý, cái này tính gì, ta hôm nay đi săn hai con lợn rừng lớn, mà còn để lại một cái chân giò heo ở thôn nữa đó.
Trừ Ngưu La thôn không cần lĩnh thịt, người Hạ Tân thôn không có tư cách nhận, thì người các thôn khác cộng lại hơn sáu trăm người, có mấy chục người không muốn đổi thịt, còn lại sáu trăm người.
Đương nhiên, lúc đầu không nhiều người như vậy, nhưng vừa thấy có thật thì không ai bỏ lỡ, nếu không Trần Đại Liễu cũng không lo không có người.
Một người làm tám ngày công, đổi được bốn lạng thịt, đừng xem thịt không nhiều, nhưng thịt vừa tới tay, người nhận vẫn kích động đứng tại chỗ toe toét miệng cười mấy giây, nếu không có người sau giục, chắc còn vui thêm hồi nữa.
"Được rồi được rồi, ngươi qua một bên mà vui."
"Đúng đó, tụi này còn chờ đó."
Nửa lít là một cân, một cân là mười lạng, bốn lạng cũng gần nửa cân, làm tám ngày công mà có gần nửa cân thịt, đúng là quá hời.
Phía trước có một bộ phận người lo lắng người Ngưu La thôn đổi không ra thịt, cũng là tâm lý thử xem, không có thịt thì xin lại lương thực, bây giờ thấy, tối nay về, người nhà chắc chắn vui lắm.
Mấy người không định đổi thịt trước đó, thấy nhiều người đều có thịt mang về, bỗng nhiên hối hận, trước đây bọn họ mỗi ngày xách nửa cân lương thực về nhà, trong lòng còn đắc ý, giờ so sánh, trong lòng không còn vui vẻ nữa.
Ai mà không muốn ăn thịt chứ.
Cũng không biết qua lần này, còn có cơ hội không nữa.
Đừng thấy phía sau giục người phía trước, nhưng đợi đến khi mình lĩnh thịt cũng đứng ngây người nửa ngày không cất bước, bị người phía sau chê bai.
"Xong chưa, ngươi có muốn lấn, mấy thịt này không phải một mình ngươi được hết đâu."
"Đúng đấy, nhìn lắm vậy làm gì, nhanh đi một bên, bọn ta còn chờ."
Có người ký nhận còn kích động xoa tay đi qua một bên, quên nhận thịt, bị mọi người cười vang.
". . ."
"Này này, ai ai kia, ngươi nhận thịt chưa đó?"
"Ta có ngốc đâu, sao mà quên thịt được."
Có người thì vừa nhận thịt, tay chân run rẩy đi qua một bên cầm thịt cùng người nhà ngây ngô cười.
Thậm chí có người vừa nhận thịt, đi hai bước cúi đầu nhìn tay thì thấy không có, vội chen chúc trở về hô chưa lấy thịt, sau đó bị mọi người bảo xem kỹ lại hai tay.
". . ."
"Đằng trước, mấy người mau lên đi, nhà ta còn đang chờ nồi thịt đấy."
"Vội gì, thịt đâu có chân mà chạy. . ."
"Ha ha ha. . ."
"Vậy nếu ngươi không vội thì để ta lấy trước thôi." Làm sao không sốt ruột được, nhìn sờ sờ ngay trước mắt, ai mà không nóng.
"Đúng đấy, ngươi không vội thì nghỉ một chút rồi tới?"
"Mơ tưởng!"
"Ha ha ha. . ."
Dù đã mệt hơn nửa ngày, nhưng nhờ có xe thịt này, mà công trường rộn rã tiếng cười.
Người Hạ Tân thôn ở bên cạnh nhìn, trong lòng không khỏi khó chịu, len lén mắng người Ngưu La thôn ngốc, sửa đập nước là việc của công xã, công xã không kêu thì thôi, các ngươi hăng hái làm gì.
Các ngươi muốn xây dựng trong thôn thì được, các ngươi có gạo có thịt, muốn thế nào là chuyện của các ngươi, sao mà phải lôi bọn ta làm không công chứ?!
Làm người tức giận nhất là con nhỏ Bạch Hi kia, giờ còn cầm thịt đi dụi một con hổ trắng, một miếng lớn phải đến ba bốn cân đó chứ?
Người còn không được ăn, lại lấy thịt dụi hổ, đúng là không phải người mà.
Quá hoang phí thịt!
Bạch Hi mà nghe được lời này, nhất định sẽ trợn mắt lên, không đem thịt dụi Tiểu Hắc, lẽ nào bắt ngươi dụi chắc?
Tiểu Hắc vào núi săn, lẽ nào cô nàng chủ nhân không thể cho nó ăn ngon một chút, thưởng chút chứ?
Nếu Tiểu Hắc không phải một con hổ trắng lớn, chỉ bằng Bạch Hi vừa quăng thịt cho Tiểu Hắc quay người đi là đã có người nhào lên đoạt rồi.
Cũng tại Tiểu Hắc là hổ lớn, cho dù thèm đỏ mắt miếng thịt lớn kia, cũng không ai dám cướp đồ ăn từ miệng hổ.
Tiểu Hắc cảm nhận có không ít con mắt đang nhìn chằm chằm miếng thịt trong miệng, bèn nhe mắt hổ hung dữ nhìn lại, rồi há to miệng ngoạm mấy miếng nuốt hết.
Tiểu Hắc khẽ hừ một tiếng, gan không nhỏ, còn dám ngấp nghé thịt của đại gia Tiểu Hắc này hả?!
Sau khi miếng thịt bị Tiểu Hắc ăn sạch, ánh mắt những người đó là các kiểu tiếc nuối đau lòng tức giận đến điên cuồng.
Người Ngưu La thôn thấy người khác làm tám ngày mới được chừng đó thịt, lại nghĩ đến đồ mình đang ăn, trong lòng vừa xấu hổ áy náy vừa tự hào, áy náy là ăn không ít thịt, toàn là do cô nãi nãi lo toan, tự hào là bọn họ có cô nãi nãi, người khác không có.
Ngay cả người trước đó cảm thấy làm việc đào lương thực là đói bụng, giờ cũng không lảm nhảm nữa, ai mà không biết thịt quý chứ, trước đó trải qua ngày gì chẳng biết hay sao?
Bây giờ cô nãi nãi còn cho mấy người ngày nào cũng ăn thịt, còn lẩm bẩm, còn tiếc lương thực, đúng là không có lương tâm.
Nghĩ vậy, những người vốn đã cố gắng làm, ngày hôm sau càng thêm ra sức, còn dẫn cả đám trẻ con có thể bắt đầu làm việc tới, không làm được việc nặng thì cũng có thể rót nước pha trà chứ sao.
Hôm nay không có ai nhận gạo nữa, vì nhìn thấy người khác nhận mà mắt đỏ cả lên rồi.
Chờ phát thịt xong, đám người cọ qua cọ lại xem náo nhiệt liền lập tức xông tới.
"Trần thôn trưởng, cho ta hỏi chút, sau này còn có thịt nữa không?"
Trần Đại Liễu nghe xong thì biết ý gì rồi, ông ra hiệu mọi người thu mấy đồ bỏ còn lại, rồi đi mấy bước tới nói với người dò hỏi.
"Cái này thì không chắc, bình thường thì sẽ có, nhưng thịt cũng không phải muốn là có đâu, phải tùy tình huống, mà còn, hôm nay ngươi cũng thấy rồi đó, ai cũng muốn ăn thịt cả, dù có thì cũng phải đăng ký sớm mới có chứ."
Lời ông vừa dứt, người đàn ông đã lập tức nói: "Vậy ta xin đăng ký đầu tiên nhóm sau đi, Trần thôn trưởng, ta hôm nay không nhận gạo nữa, ta đợi đổi thịt nhóm sau."
Trần Đại Liễu còn chưa kịp lên tiếng, đã có mấy người tới xin đăng ký.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận