Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 240: Ngươi làm cái gì (length: 7889)

Bạch Hi chỉ quét mắt qua cửa lớp học một cái, sau đó liền đi về chỗ của mình.
Số mười bảy?
Tùy tiện thôi.
Bạch Hi trước tiên lấy khăn lau sạch sẽ bàn ghế, gấp khăn bỏ vào túi, sau đó mới ngồi xuống. Rồi nàng lấy trong ba lô nhỏ ra một cái túi bút, liếc nhìn xung quanh, lấy ra ba cây bút chì, treo ba lô nhỏ lên góc bàn.
Khác với những người lo lắng bất an cắn ngón tay hay cắn môi, ngó đông ngó tây, Bạch Hi thì gục đầu xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Hầu như ai vào lớp học cũng sẽ vô thức nhìn về phía Bạch Hi, vì trông cô bé quá nhỏ. Học sinh lớp năm vào thời điểm này ít nhất cũng mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn thì cũng phải mười sáu mười bảy.
Đương nhiên, bình thường đi học muộn sẽ bị bạn bè cười, rồi không muốn học tiếp cũng có.
Thời gian của Bạch Hi rất chuẩn, nàng vừa mở mắt thì bài kiểm tra cũng sắp bắt đầu.
Ba giám thị vào phòng, nhắc lại quy định thi cử, rồi thay nhau kiểm tra túi xách của thí sinh, xác nhận không có gì khác ngoài bút mang vào phòng thi mới phát bài kiểm tra.
Có lẽ vì tuổi Bạch Hi còn nhỏ, nên càng gây chú ý.
Bạch Hi vừa mới viết xong tên lên bài thi, sau lưng đã có một giáo viên đứng nhìn bài làm của nàng.
Nếu là bình thường, Bạch Hi nhất định đã mở miệng ghét bỏ đuổi người đi, nhưng vừa rồi đã nhắc nhở không được ồn ào, nên nàng chỉ liếc mắt nhìn người phía sau rồi bắt đầu cắm cúi làm bài.
Một câu, hai câu, ba câu...
Vốn chỉ định xem Bạch Hi làm thử hai câu rồi đi ra, nhưng giáo viên đó lại đứng khựng tại chỗ khi nhìn bài của Bạch Hi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thái độ của nàng, tự nhiên dẫn đến sự tò mò của giáo viên khác.
Khi giáo viên thứ ba thấy cả hai giáo viên kia đều có vẻ kinh ngạc, nàng cũng muốn qua xem, nhưng nghĩ còn nhiều học sinh đang làm bài nên cuối cùng không tiện ba người đều chen chúc lại xem.
Một hồi sau, hai giáo viên mới nhắc nhau phải làm việc, bắt đầu đi tuần quanh phòng học.
Nhưng mỗi lần đi ngang qua bàn của Bạch Hi, bước chân của họ đều đặc biệt chậm lại, vô thức nhìn thêm vài lần.
Bạch Hi hầu như không cần dùng đến tẩy, bài kiểm tra sáu mươi phút, nàng chỉ dùng một nửa thời gian đã làm xong.
Đến lúc nàng gác bút duỗi người thì vừa lúc có một giáo viên đi ngang qua, Bạch Hi ngẩng đầu nhìn giáo viên kia, rồi xếp bài kiểm tra lại chuẩn bị nộp.
“Bạch Hi, không được nộp bài trước.” Để không ảnh hưởng các thí sinh khác, giáo viên nói nhỏ.
Bạch Hi nhìn bài kiểm tra trên tay, bĩu môi gật đầu, rồi cứ để bài đó trên bàn, gục đầu xuống mắt nhắm hờ như đang nghĩ gì đó.
Có lẽ là do chán, vài phút sau, Bạch Hi cầm cây bút chì đã bị viết mòn hết ruột gõ gõ mấy lần, mấy cái gõ đó làm ruột bút chì như bị gọt lộ ra ngoài.
Cảnh này không ai nhìn thấy, nhưng do Bạch Hi dùng thần uy, bụng nàng kêu lên ùng ục ục có chút đói.
Bạch Hi không khỏi có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, may là nàng không có dại dột mà lãng phí quá nhiều thần uy, nếu không, lúc này không có gì để ăn, nàng sẽ đói mất thôi.
Nếu như nói bài kiểm tra văn Bạch Hi làm nhanh, thì đến bài kiểm tra toán Bạch Hi còn nhanh hơn, lúc này bài của lớp năm cũng không có gì quá khó, chủ yếu là cộng trừ nhân chia, với cả cần bảng cửu chương.
Bạch Hi là cửu vĩ hồ ly, vốn đã có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ, huống hồ là tâm tính, ai có thể hơn nàng. Hầu như chỉ cần quét qua đề là nàng có thể viết ra đáp án.
Thế nên, chưa tới hai mươi phút Bạch Hi đã gác bút.
Sau chuyện trước đó, hễ thấy Bạch Hi vừa gác bút bất động thì các giám thị đều đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Có lẽ là chuyện vừa nãy có giám khảo báo cáo tình hình của Bạch Hi lên trên, nên lúc kiểm tra toán, có một người khác đi lại tuần tra, còn đứng ngoài cửa sổ nhìn một hồi. Khi thấy Bạch Hi viết xong bài, người đó liền đi vào, rồi đến trước bàn của Bạch Hi cầm bài lên xem.
Thấy bài kiểm tra bị cầm đi, Bạch Hi cứ nhìn chằm chằm người đó như một đứa trẻ đang giữ đồ ăn của mình.
Không phải để ăn mà, lần này kiểm tra, nàng còn trông vào mười lăm đồng đấy.
Vì mười lăm đồng đó mà nàng chạy một mạch vào thành.
Hôm qua ăn tối đã mất mấy đồng rồi, mặc dù hai phần thịt dê hơi đắt chút nhưng tiền thì vẫn đã tiêu rồi.
Người kia vừa xem vừa tấm tắc khen ngợi, sau đó chân bất giác muốn bước ra ngoài. Bạch Hi lập tức đứng dậy lớn tiếng: "Ngươi làm gì vậy?"
Người dám lấy đồ của Bạch Hi lần trước không biết có kết cục ra sao, đó là còn ở trên thiên giới đấy.
Giữa ban ngày ban mặt, dám trắng trợn lấy bài của nàng đi, nếu không kiềm chế lại Bạch Hi đã sớm ra tay thu thập người này rồi.
Bị Bạch Hi quát một tiếng, người cầm bài mới sực tỉnh lại, hắn lúng túng quay đầu. Rồi hắn thấy các thí sinh thi nhau nhìn về phía mình, vội vàng xua tay ý bảo mọi người tiếp tục làm bài, rồi nhìn Bạch Hi đang trợn mắt lên, cười nhỏ nhẹ nói: “Bạch Hi, ta chỉ hơi bất ngờ một chút, rồi định đem bài của cháu đi chấm trước thôi.” "Không cần!" Bạch Hi thẳng thừng cự tuyệt: "Không được nộp bài trước, với cả, bài thi là cùng nhau phát, thì đương nhiên cũng phải cùng nhau thu, nếu thiếu bài của ta thì chẳng phải ta làm bài vô ích à?"
Một giáo viên thấy vậy, liền vội đến, nhỏ nhẹ giải thích với Bạch Hi: "Bạch Hi, em không cần lo, đây là hiệu trưởng của chúng ta, người phụ trách chính kỳ thi học sinh giỏi lần này…"
Bạch Hi không đợi nói xong đã cắt ngang: "Dù là ai cũng không được, phải theo quy tắc, ta không cần chấm trước."
Nhỡ bài của nàng bị lấy đi rồi, về sau có chuyện gì xảy ra thì bài cũng mất, như vậy chẳng phải là mười lăm đồng của nàng cũng mất theo sao.
"Các ngươi đừng nghĩ ta còn nhỏ mà lừa ta nhé." Bạch Hi nhìn chằm chằm hai người, nhất là người kia, từng chữ nói: "Tóm lại, đến khi nào hết giờ thì bài thi mới được thu."
Ai ngờ Bạch Hi nhỏ tuổi mà khó chiều đến vậy, không những không sợ người lạ mà còn phản đối rất dữ dội. Nghe nàng nói thế, rồi thấy nàng cứ như đang nhìn người xấu mà nhìn bọn họ, nên đành phải trả bài thi lại.
“Bạch Hi, ta không phải là người xấu, ta chỉ thấy bất ngờ thôi, cháu tuổi còn nhỏ mà lại…” Bạch Hi: "Ngươi bất ngờ thì ta cũng không cấm ngươi bất ngờ, nhưng phòng thi phải có quy định riêng của phòng thi, ta không muốn làm ngoại lệ."
Thật ra Bạch Hi cũng không cảm thấy hai người này có ác ý gì, có lẽ thấy nàng làm bài vừa nhanh vừa tốt, nên muốn cầm bài của nàng đi chấm trước, nhưng Bạch Hi vẫn thấy phải cẩn thận vẫn hơn.
"Được được được, là ta không suy xét chu toàn, là do ta quá kinh ngạc thôi. Ta xin lỗi Bạch Hi.” Người kia tính tình cũng tốt, bị Bạch Hi chặn họng liên tiếp vẫn tốt giọng xin lỗi Bạch Hi.
Bạch Hi nhìn người kia rồi hừ một tiếng: "Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi."
(Sao ta thấy Bạch Hi ngông cuồng quá, dễ bị đánh quá? Chẳng hạn, "Ai dám đánh ta?", haha...) (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận