Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 293: Tính sổ lạp (length: 8180)

"Hả? Này..."
Nghe những lời này, người vừa mở miệng trợn tròn mắt, những người đến xin nước khác cũng vậy.
"Này cái gì mà này, lúc trước thôn chúng ta sửa đập, cũng bỏ tiền bỏ thóc đấy chứ."
Lời của Trần Đại Liễu vừa dứt, những người khác trong thôn cũng lên tiếng theo.
"Đúng đấy, chúng ta bỏ tiền bỏ thóc, giờ cả thôn còn mang một đống nợ, thanh niên trai tráng trong thôn cưới vợ còn khó, thế nào, các ngươi muốn dùng nước là cứ một tiếng là xong à?"
"Làm người không thể cứ nghĩ chiếm tiện nghi, ai chẳng biết giờ đang lúc hạn hán? Các ngươi đừng có mà vỗ môi một cái là đòi có nước dùng ngay."
"Không sai, đập nước là của thôn Ngưu La chúng ta, các ngươi đừng có mà vài câu là đòi có nước..."
"Nếu ai dám giở trò cướp nước, hừ, đừng trách ta không nể tình."
Nghe những lời này, mấy người muốn nói Ngưu La tham lam cũng im bặt.
Trong vòng trăm dặm, thậm chí cả vùng dưới xã Đại Sơn, thôn nào chẳng biết thôn Ngưu La nợ đầm đìa vì sửa đập, cả thôn trên dưới dốc sức tu sửa đập chưa nói, còn bỏ tiền bỏ thóc thuê người, giờ bắt người ta nhường nước lại không được lẽ nào.
Rất nhanh, chuyện này đã lan ra.
Không ít người chợt nhớ lại, khi đập nước tích nước, người thôn Ngưu La đều nói trời sẽ mưa, lũ lượt kéo nhau đi, giờ ngẫm lại, người Ngưu La sửa đập trước là có phòng bị chu đáo đấy chứ.
Những người trước đó còn lén cười nhạo người Ngưu La ngu ngốc, trong phút chốc lại thấy chính mình mới là kẻ ngu ngốc.
Ai cũng biết nước bây giờ quý giá, nhưng nhà nào cam lòng lấy lương thực đổi nước, khó khăn lắm mới tích góp được chút lương thực, đều nghĩ năm sau có thể thoải mái hơn, giờ phải moi lương thực đổi nước, ai mà muốn cho được.
Không biết ai đã tìm đến xã, rất nhanh xã liền phái người tới.
Nhưng người xã cũng chịu, dù gì đập này đâu phải xã bỏ tiền xây, hơn nữa người Ngưu La đang mang một đống nợ, chẳng lẽ mặc người Ngưu La sống chết sao.
Ép quá, cả thôn Ngưu La nổi giận, cùng lắm cắt cổ hoặc phá tan đập, chia năm xẻ bảy thì biết làm sao giờ.
Năm nay thôn Ngưu La lại có hai thanh niên nhập ngũ, thêm cả Trần Tiểu Thông lập được nhiều công trước kia, người xã cũng không thể cố tình gây khó dễ vô lý.
Người thì đợi được, nhưng cây trồng ngoài đồng đang thiếu nước thì không đợi được, quá thời gian trổ bông, thì nhiều nước cũng vô dụng.
Thế nên, rất nhanh, những người đang nợ Ngưu La không chịu được nữa, đằng nào Ngưu La hiện tại cũng trả không nổi nợ, thế thì cứ dùng cái này để đổi nước, cũng hời.
Cũng có kẻ nghĩ nửa đêm mò vào ăn trộm nước, nhưng một xe cút kít nước thì vô dụng thôi, muốn tưới đủ thì phải mở nước từ kênh, cho nên, chỉ có thể đếm sổ sách rồi giao lương thực, sau đó người ta mới mở kênh nước cho dùng.
Huống chi, bên đập có cả chục con chó săn, lại có hơn chục dân làng ngày đêm canh giữ, thỉnh thoảng còn có một con bạch hổ lớn đi lại quanh đó, muốn trộm nước cũng chẳng dám lại gần.
Nước là do đổi lương thực, những người đào lương thực đổi nước còn sợ hơn cả người Ngưu La người khác trộm mất nước của họ, khi tưới thì trông coi rất kỹ, cứ một đoạn lại có người canh, nếu ai muốn trộm nước thì xác định là muốn đánh nhau.
Có người đến trước cửa Trần Đại Liễu khóc lóc kể khổ, than thân trách phận, nhưng Trần Đại Liễu chẳng thèm nhấc mắt, khóc thì cứ khóc, có liên quan gì đến ta, nhà ngươi khổ thì khổ, dù sao không có lương thực thì có nói gì cũng vô ích.
Nhất là, Trần Đại Liễu nhìn trong đám người đến xin nước có không ít người lúc trước còn hăng hái mắng Bạch Hi, không đánh cho một trận rồi đuổi cổ ra ngoài đã là may rồi.
Đừng nói làm bộ đáng thương để xin nước tưới, ngay lúc này có chết khát cũng không có lương thực thì đừng hòng có nước.
Ai mà chẳng khổ chứ, hồi thôn ta sửa đập, ngay cả đứa bé sáu bảy tuổi cũng đã bắt đầu đi vác đất, hắn mà dễ dàng mềm lòng thì làm được trò trống gì mà làm thôn trưởng!
Cũng có kẻ ỷ đông người mà đến nói những lời đao to búa lớn, nhưng trong mắt người Ngưu La, đó là hành động ngu xuẩn, không đợi ai phản ứng, thì đã bị đánh cho một trận rồi ném ra khỏi thôn, hoặc là bị Tiểu Hắc đuổi đi.
Lúc đầu Tiểu Hắc còn chịu làm, về sau thì thấy mình đâu phải là chó, nên không chịu, dân làng chỉ có thể tự ra tay, đánh người cũng thú vị, tiện thể kiểm tra xem luyện võ lâu nay có được gì không.
Bạch Hi biết dân làng xem chuyện này như một kiểu rèn luyện thì còn cười đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu.
Khắp nơi đều thiếu nước, thôn Hạ Tân đương nhiên cũng thiếu nước.
Biết là phải lấy lương thực đổi nước, cho dù là thôn Hạ Tân có điều kiện không tệ cũng thấy đau xót.
Không đổi thì không được, đổi thì năm sau còn có cái ăn, không đổi, năm nay có trụ nổi không còn là một vấn đề.
Có biết chữ thì tính toán một chút sẽ hiểu.
Vì thế, Chu Đại Hổ đành phải đại diện cho thôn Hạ Tân, đến thôn Ngưu La hỏi về tiền nước trong sự mong chờ của dân làng.
Trần Đại Liễu sớm đã liệu trước người thôn Hạ Tân sẽ tìm đến, tuy hai thôn có nhiều mâu thuẫn, nhưng người thôn Hạ Tân khi sửa đập cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Lấy tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Chu Đại Hổ: "Cầm tờ giấy nợ này đến đập nước, bên đó có người thu giấy nợ là sẽ xả nước cho."
Trần Đại Liễu nói, thấy Chu Đại Hổ ngây người nhận lấy giấy nợ, hình như chưa kịp phản ứng, cũng chẳng để ý, tiếp tục nói: "Chỉ xả nước vào ban ngày thôi, tối không có, tự các ngươi liệu, đừng để kẻ gian trộm nước. Các thôn khác muốn xin nước nhiều lắm, nước đập cũng không nhiều, các ngươi mà bị trộm nước, thì đừng có hòng xin thêm nước."
Chu Đại Hổ ấp úng gật đầu, rồi định thần lại hỏi: "Này, thế lương thực đổi nước thì tính thế nào?"
"Thôn các ngươi dùng nước không cần lương thực."
Mặt Trần Đại Liễu lộ ra vẻ sùng bái với Bạch Hi, nói: "Cô nương nhà ta nói, tuy thôn các ngươi hay gây gổ với thôn ta, nhưng bà con xa không bằng láng giềng gần, lúc trước chọn xây đập ở chỗ kia là có ý muốn giúp các ngươi một tay, nếu không đã chẳng ép các ngươi phải đến làm việc rồi."
"Thôn Ngưu La chúng ta cũng không phải kiểu bá đạo, bắt nạt người, tất nhiên sẽ không để người ta làm không công."
Vốn dĩ tưởng sẽ bị làm thịt một phen, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đến lúc đó dùng công sức bỏ ra khi sửa đập ra để giảng lý, không ngờ lại chẳng cần moi ra nửa hạt gạo, trái lại khiến Chu Đại Hổ nhất thời ngây người.
Hắn không khỏi nhớ lại, nói đến mâu thuẫn giữa hai thôn, là do thôn Hạ Tân bọn họ đến thôn Ngưu La giành nước trước, còn có chuyện giết bò của Ngưu La, không không, đó là bò của Hạ Tân đến trước, chẳng qua việc Ngưu La mất bò cũng là thật, đó là hiểu lầm thôi.
Còn có chuyện dưa hấu ở bên đập trước kia, cũng là thôn Hạ Tân vô đạo đức, muốn chiếm dưa hấu thôn Ngưu La tìm thấy trước. . .
Dù sao càng nghĩ Chu Đại Hổ càng cảm thấy, dường như thôn mình toàn đi gây sự với thôn Ngưu La trước, giờ người ta có nước ở đập cũng đồng ý cho thôn mình dùng, vậy còn gì mà nói nữa.
Chu Đại Hổ mặt mày cảm kích, cảm ơn rối rít mới rời đi.
(hết chương 2) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận