Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 91: Người bắp chân ngắn (length: 8335)

"Đừng có tìm ta gây sự, nếu không thì, ta tức giận một đời đấy, cũng không dễ chịu đâu!"
Giọng nói non nớt mềm mại nói ra những lời đe dọa cũng làm người ta nghiến răng nghiến lợi.
Đầu bếp và nhân viên phục vụ lúc này mặt mày khó coi vô cùng, hai người nhỏ giọng thương lượng một hồi, đành phải mời Bạch Hi cùng bọn họ đi lấy trứng gà.
Bạch Hi làm sao mà không biết tâm tư của hai người này, nếu nàng vào bếp, hai người kia một kẻ giữ chặt nàng, một kẻ chạy ra ngoài kêu la, chẳng phải là biến thành nàng ăn trộm trứng gà sao!
"Bếp núc dơ bẩn quá, nếu làm bẩn quần áo của ta thì làm sao bây giờ, chỉ có chút trứng gà thôi mà, các ngươi lấy ra, để trên bàn tròn đi."
Đầu bếp và nhân viên phục vụ không ngờ rằng ý đồ bị nhìn thấu, trong lòng tức giận vô cùng, con bé này từ đâu tới mà quỷ quái tinh ranh như vậy.
Bạch Hi hừ hừ lườm nguýt một cái, nói đùa, chính mình lừa gạt người ta, hai người này còn không biết đang ở đâu nữa kia!
Khi lấy trứng gà, gã đầu bếp còn tính thừa dịp Bạch Hi người nhỏ không biết đếm, chỉ lấy có mười hai quả.
Bạch Hi chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn chằm chằm vào gã đầu bếp, không khách khí nói: "Ngươi đi mua trứng gà, người ta rút của ngươi mười lăm đồng tiền, người ta chỉ đưa ngươi mười hai quả, ngươi có chịu không?"
Nàng đã thủ hạ lưu tình rồi, hai người này còn muốn gạt nàng.
Thật là không nhớ bài học mà!
Nhân viên phục vụ nhìn ra đầu bếp cầm thiếu, nhưng cô ta không nói gì, dù sao cầm ít đối với cô ta cũng chẳng có hại gì.
Chỉ là cả hai người đều không nghĩ tới, Bạch Hi còn chưa tới gần bàn kia, liếc mắt một cái đã nhìn ra số lượng không đúng.
Con bé này thế mà biết đếm sao?!
Gã đầu bếp bị Bạch Hi nói một câu, mặt lúc xanh lúc trắng, rất là khó coi.
"Ngươi vội cái gì, ta còn chưa để xong mà!" Gã đầu bếp không cam tâm nói, đem quả trứng gà giấu trong lòng bàn tay đặt lên bàn, nhìn mười lăm quả trứng gà, đau lòng không nhịn được trừng Bạch Hi một cái, lúc này mới cùng nhân viên phục vụ lui ra đến cửa bếp.
Bạch Hi làm gì để ý cái trừng mắt của gã chứ, tay nhỏ nắm trứng gà nhét vào ngực, người khác chỉ coi Bạch Hi là nhét trứng gà vào ngực, nhưng không biết rằng, trứng gà đều bị Bạch Hi lần lượt bỏ vào càn khôn túi hết cả.
Hiện tại, càn khôn túi đối với Bạch Hi cũng chỉ còn có công dụng chứa đồ này mà thôi.
Rất nhanh Bạch Hi thu xếp gọn gàng, vỗ vỗ bụng, giả vờ đã cất trứng gà xong, ngẩng đầu nhìn hai người như hổ rình mồi đối diện, cong khóe miệng cười, nói ra một câu khiến người ta tức giận vô cùng.
"Đáng đời!" Bạch Hi không vui lầm bầm với hai người: "Để các ngươi không thành thật, xem sau này còn dám khinh người nữa không!"
Nhân viên phục vụ nghe vậy, ngẩn người, còn đầu bếp thì nhìn sang nhân viên phục vụ, vẻ mặt trách cứ.
"Lần này, coi như cho các ngươi một bài học!" Nói xong, Bạch Hi quay người, nhanh chân đi ra khỏi quốc doanh quán cơm.
Trần Đại Liễu gắng sức đuổi theo chạy tới, vừa vặn đụng trúng Bạch Hi vừa bước ra cửa.
Nhân viên phục vụ vừa thấy Trần Đại Liễu xuất hiện, lập tức cất giọng muốn tố cáo: "Ngươi người này thế nào, nhà ngươi cái thứ. . ."
Cô ta chưa dứt lời, chạm phải ánh mắt trầm xuống của Bạch Hi, không hiểu sao, trong lòng căng thẳng, có chút sợ hãi không thể nào nói lên được, vì thế nói được một nửa liền im bặt không nói tiếp nữa.
"Cô nãi nãi, người không sao chứ?" Trần Đại Liễu kỳ lạ nhìn nhân viên phục vụ kia, cô nương này nói cái gì vậy?
Bạch Hi quay đầu lại: "Không sao, chúng ta đi thôi."
"Cô nãi nãi, dây buộc tóc của người. . ." Trần Đại Liễu nhìn lên đầu Bạch Hi, hai búi tóc nhỏ trên đầu cô bé vẫn được buộc chỉnh tề, cũng không thấy thiếu dây buộc tóc mà.
Bạch Hi nhận ra ánh mắt của Trần Đại Liễu, nàng một chút cũng không thấy áy náy, đưa tay sờ búi tóc trên đầu, sau đó nói: "Ta vừa mới nhớ ra lúc ngủ ở trên xe không có tháo dây buộc tóc, ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi đây."
Trần Đại Liễu nghe xong, ngẩn người một cái, gật gật đầu, cô nãi nãi tuổi còn nhỏ, con nít mà, không nhớ cái này cũng bình thường.
"Cô nãi nãi, người đợi ta một lát, ta lại đi nói với bọn họ một tiếng. . ." Cô nãi nãi vẫn còn đói bụng mà.
"Không cần, ta không muốn ăn. Khách hàng một người cũng không có, chắc chắn không có gì ăn đâu." Bạch Hi nói, đi xuống bậc thềm trước.
Trần Đại Liễu còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Hi đã đi xuống bậc thềm, hắn cảm giác thấy nhân viên phục vụ cùng một gã đầu bếp trông có vẻ tức giận đang nhìn chằm chằm mình, liền cũng không vừa lòng trừng lại.
Hừ, các ngươi chờ đấy!
Nếu không phải hôm nay ta mang cô nãi nãi vào thành, ta nhất định cho các ngươi biết lợi hại!
Trần Đại Liễu đâu biết, cũng bởi vì Bạch Hi lừa của người ta mười lăm quả trứng gà, hai người này muốn phải tự mình nghĩ cách bù đắp, cho nên mới tức giận nhìn chằm chằm vào hắn cùng Bạch Hi như vậy.
Mặc dù không có ăn gì, nhưng Bạch Hi dạy dỗ được người, tâm tình rất tốt, cất bước, cùng Trần Đại Liễu đi về phía trung tâm bách hóa.
Huyện Bạch Châu không lớn lắm, trung tâm bách hóa cũng chỉ là một tòa nhà ba tầng nhỏ mà thôi.
Trên đường đi, Trần Đại Liễu hơi cúi người, giới thiệu tình hình mình biết cho Bạch Hi nghe.
Bắp chân Bạch Hi ngắn ngủn, đương nhiên đi không nhanh được, nhưng nàng cũng không muốn Trần Đại Liễu bế.
Một lớn một nhỏ, nhìn kỹ thì, hình thức chung sống có hơi kỳ quái.
Bé thì nghiêng đầu nhìn một cái, lớn thì quay đầu tò mò nhìn xem, bé thì bên cạnh cẩn thận nhỏ giọng nói gì đó, bé mặt bên trên cố gắng ra vẻ người lớn, còn lớn thì lúc nào cũng mỉm cười, vẻ mặt đầy cưng chiều lại kính trọng. . . cảnh tượng này có cái gì đó kỳ lạ nhưng lại rất thú vị.
"Cô nãi nãi, ở trong trung tâm bách hóa có đồ ăn bán, lát nữa mua chút bánh ngọt cho cô nãi nãi, cô nãi nãi chịu khó lót dạ một chút." Từ xa nhìn thấy bảng hiệu trung tâm bách hóa, Trần Đại Liễu cao hứng nói.
Bạch Hi gật đầu.
Nếu không phải thời gian không đủ, thật ra Bạch Hi đã định sai khiến hai người kia đem mười lăm quả trứng gà nấu rồi, nhưng nghĩ lại, vẫn nên mang về, để Trần Chiêu Đệ làm trứng rán ăn thì ngon hơn.
So với quốc doanh quán cơm, số người ra vào trung tâm bách hóa cũng không ít.
Bạch Hi không quen bị người nắm tay, cho nên Trần Đại Liễu cũng không có hành động quá mức, hắn đi theo sau Bạch Hi, bảo vệ không để người chen vào cô bé, cùng nàng đi dạo nơi này một chút, nhìn xem nơi kia một chút.
Bạch Châu chỉ là một huyện thành nhỏ, trung tâm bách hóa tự nhiên không lớn bằng các thành phố lớn, đồ đạc cũng không nhiều bằng ở thành phố, nhưng cũng đủ để những người xung quanh mua sắm.
Tại quầy bánh ngọt bánh quy, người bán hàng vừa nhìn thấy Bạch Hi đi tới, chỉ liếc mắt một cái, lại dời tầm mắt sang người Trần Đại Liễu theo sau.
Nhìn Trần Đại Liễu, lại nhìn Bạch Hi, trong lòng người bán hàng có chút kinh ngạc, cũng là lần đầu thấy đứa bé con mặc đồ đẹp hơn người cha, bộ dạng này, nhìn vào quả thật rất thương trẻ con.
Nhưng cô bé này có phải là ăn quá ngon hay không, da dẻ trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tròn vo, đôi mắt to tròn chớp chớp dường như biết nói chuyện vậy. Sao nhìn thế nào cũng không giống con gái nông thôn.
"Cô nãi nãi, người xem, muốn ăn chút gì ạ?"
Trần Đại Liễu không hề có ý định giảm nhỏ âm lượng, cũng vì mang theo Bạch Hi mà ra, nên âm thanh nói chuyện của hắn to hơn thường ngày khi một mình hắn vào thành một chút.
Bạch Hi cảm giác được ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, có mấy lần đã muốn bảo Trần Đại Liễu giữ ý tứ, nhưng thấy hắn đang vui vẻ, nên cũng thôi không nói gì nữa.
Nàng đâu biết, Trần Đại Liễu đang cao hứng muốn treo biển trước ngực, có thể cùng cô nãi nãi vào thành, người trong thôn không biết ghen tị đến mức nào.
---
Đến rồi, đến rồi...
Thức suốt mấy ngày liền, mỗi ngày tới trưa ngủ chưa được bốn tiếng, ta cảm thấy, chắc phải ba bốn tháng mới dưỡng lại được.
Hơn nữa, hai ngày nay ta soi gương, ta phát hiện mắt mình như hạt đào ấy, không có bớt sưng gì cả, hơi thảm rồi. . .
(Nói ngoài lề, ta mấy ngày nữa, muốn bạo chương nhiều không? Các tiểu khả ái nương tay nhé) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận