Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 282: Dời lên tảng đá tạp chính mình chân (length: 7740)

Cảnh tượng này, Chu thị cũng nhìn thấy hết, nàng theo bản năng vội ôm chặt con gái, trong lòng hốt hoảng, nàng nhớ lại, hai ngày trước con gái còn được Bạch Hi cho nửa miếng khoai nướng.
Không ngờ, ăn đồ của Bạch Hi, lại bị con hổ trắng lớn trừng phạt.
Trần Tiểu Thông dù sao cũng là con trai của trưởng thôn Ngưu La, còn bị trừng phạt như vậy, Trần Đại Liễu còn chẳng thèm mở miệng xin xỏ, đủ thấy Bạch Hi lợi hại đến mức nào.
Chu thị ôm con gái, tay run rẩy, thấy Trần Tiểu Thông định chạy về phía mình, nàng lập tức ôm con lùi lại mấy bước.
Thấy Trần Tiểu Thông khôn lanh mà đến nỗi mặt mày bầm dập, nàng có chút may mắn, may mà con gái chỉ ăn nửa củ khoai lang, lại còn là do Bạch Hi không muốn ăn, nếu mà cũng ăn thịt, bị ngã như thế, còn giữ được mạng nhỏ hay sao?
Trần Tiểu Thông bị Tiểu Hắc đuổi cũng đành, mấu chốt là người trong thôn còn thỉnh thoảng trêu chọc hắn.
Thi thoảng Trần Tiểu Thông chạy ngang qua, sẽ có người Ngưu La thôn thình lình thò chân ra ngáng một cái, rồi Trần Tiểu Thông ngã sấp mặt xuống, sau đó bị Tiểu Hắc không nể tình vả vào mông một phát.
"Oa a a a..."
Trần Tiểu Thông khổ không tả nổi, chạy đến nỗi van xin tha thứ cũng chẳng còn sức, thật sự không mở miệng ra xin tha được, hắn cũng biết, cô nãi nãi sẽ không dễ dàng bỏ qua, chi bằng tập trung mà chạy, tránh được mấy lần Tiểu Hắc đụng vào là hay.
Trần Đại Liễu đứng ở trước chòi nghỉ không xa, thấy con trai mình cứ nhắm chỗ đông người mà chui, gây náo loạn cho mọi người, rõ ràng là ảnh hưởng đến công việc, lập tức hừ một tiếng rồi đi đến.
Ngay lúc Trần Tiểu Thông liếc thấy cha mình đứng chắn đường, còn tưởng là muốn giúp hắn cầu xin Tiểu Hắc, ai ngờ vừa chạy tới, lại bị cha đạp cho một cái.
Nếu là người khác, trước kia Trần Tiểu Thông đã né những người giở trò xấu trong thôn rồi, nhất định sẽ để ý, nhưng ai ngờ lại không phòng bị cha mình.
Ngã sấp mặt xuống đất, Trần Tiểu Thông vừa định kêu đau, ngay lập tức bị Tiểu Hắc dùng đầu húc bay ra xa nửa mét, tiếng kêu đau đớn cũng bị đánh gãy luôn.
"Chạy ra ngoài đường mà chạy, đừng có chạy vào bên trong, lỡ làm Tiểu Hắc làm thương người khác, hay là cản trở công việc của người khác thì xem ta thu dọn ngươi thế nào!"
Trần Đại Liễu còn thuận chân đá Trần Tiểu Thông một cái, mắng: "Mày đúng là có tiền đồ đấy, dám cướp đồ ăn từ tay cô nãi nãi, mặt mũi để đâu rồi hả?"
"Ách, ta không có, cha, là hiểu lầm..." Trần Tiểu Thông đứng lên, còn chưa kịp nói hết câu, liền thấy Tiểu Hắc lại xông tới, lập tức co cẳng mà chạy.
Vừa chạy, Trần Tiểu Thông vừa phiền muộn trong lòng, đây có phải là cha ruột không? Là cha ruột sao?
Không những không giúp cầu xin tha thứ mà còn thò chân ngáng hắn.
Ô ô, quá đáng thương, chắc chắn là hắn bị nhặt về mà!
Đến khi Bạch Hi lên tiếng cho Tiểu Hắc dừng lại thì Trần Tiểu Thông ngay lập tức khuỵu xuống, hắn thật sự không còn sức chạy nữa.
"Cấm nằm, đứng lên!"
Bạch Hi vừa dứt lời, Trần Tiểu Thông không dám chậm trễ chống tay cố gắng bò dậy, nhưng thử mấy lần vẫn không được, cuối cùng Bạch Hi ra hiệu cho hai người bên cạnh đỡ hắn đứng lên.
"Các ngươi dìu hắn đi dọc theo công trường hai vòng."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc gật đầu đồng ý, cũng không cần biết Trần Tiểu Thông còn đi được hay không, cứ thế mà dìu kéo lôi Trần Tiểu Thông đi hai vòng, chẳng hề nương tay chút nào.
Trần Hữu Phúc còn cố tình cười đểu hỏi: "Thế nào, thịt bò ngon không?"
Vừa dứt lời, Lý Hữu Tài đã ha ha ha cười lớn, chẳng hề nể mặt Trần Tiểu Thông chút nào.
"Mày còn ăn không?"
Đối diện với sự trêu chọc của hai người, Trần Tiểu Thông thở không ra hơi, lẩm bẩm: "Ngon. Nhưng bị Tiểu Hắc trừng trị cũng đau."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc nhìn bộ dạng mặt mày bầm dập của Trần Tiểu Thông thì gật đầu, nhìn ra được là đau thật.
"Ta thật sự không có ý lừa gạt đồ của cô nãi nãi ăn, ta chỉ là hiểu lầm ý của cô nãi nãi..." Trần Tiểu Thông nói, tự nghĩ lại mà cũng thấy mặt đỏ lên, cô nãi nãi chỉ đưa cho hắn, cũng đâu có bảo hắn ăn đâu.
Trận giáo huấn này, không uổng.
"Ngươi có sao không? Còn ổn chứ?" Trần Hữu Phúc hỏi.
Lý Hữu Tài lập tức nói: "Còn phải hỏi, đến mức này rồi, thành tôm mềm chân rồi!"
Trần Tiểu Thông nghe xong, làm sao để cho người ta xem thường được, bèn lẩm bẩm nói: "Ta vẫn ổn. May mà ta trước đó chạy được một quãng đường, cũng coi như rèn luyện, bằng không đổi lại là các ngươi, còn thảm hơn."
"Các ngươi không biết đấy thôi, có mấy lần đó, ta đều tránh được rồi, sau đó..."
Nghe Trần Tiểu Thông mạnh miệng cãi chày cãi cối, Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý nhau.
Sau đó, hai người hoàn thành nhiệm vụ Bạch Hi giao xong, trở về trước chòi nghỉ mát, cung kính đáp lời, còn cố ý nhắc thêm một câu.
"Cô nãi nãi, vừa nãy Trần Tiểu Thông nói, chút này đối với hắn không tính là gì cả."
"Đúng, cô nãi nãi, hắn vừa mới nói thật ra là có mấy lần do không đứng vững mới bị Tiểu Hắc đuổi theo."
Bạch Hi đang đút thịt cho Tiểu Hắc ăn, nghe vậy hờ hững liếc hai người một cái, khiến cho hai người bất an.
Nàng biết hai người có ý gì, nhưng Bạch Hi cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Trần Tiểu Thông, tự nhiên là thuận thế nói: "Tốt lắm, không biết hối cải, Tiểu Hắc, ngươi trừng trị hắn một tháng cho ta, để cho hắn biết chữ 'sai' viết như thế nào!"
Tiểu Hắc đương nhiên là ngao ô hưởng ứng.
Mà Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc nghe xong thì theo bản năng nhìn đối phương, trong mắt kinh ngạc, một tháng?
Ngày nào cũng trừng trị như vậy sao?
Vậy có phải quá nặng tay rồi không?
"Này, cô nãi nãi, một tháng có phải là hơi nhiều rồi không? Thật ra thì..."
Trần Hữu Phúc ngập ngừng mở miệng, nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, Bạch Hi đã mở miệng: "Các ngươi cũng bị phạt cùng hắn."
A?
Trần Hữu Phúc lập tức trợn tròn mắt.
Lý Hữu Tài thấy Bạch Hi nhìn về phía mình, trong lòng run lên, theo bản năng vội vàng xua tay nói: "Cô nãi nãi, ta nhưng cái gì cũng chưa nói nhé."
Xin xỏ giúp hay chịu phạt, đâu phải là do hắn há mồm ra đâu.
Bạch Hi hừ hừ: "Ai bảo ngươi đứng chung với hắn."
Tiểu tử, thật sự coi ta là trẻ con ba tuổi, không biết ý đồ của các ngươi sao?
Bây giờ thì, Lý Hữu Tài cũng trợn mắt há hốc mồm, cho nên, hắn đây là bị vạ lây sao?!
Sớm biết, hắn nên rời chòi nghỉ mát trước rồi.
"Tiểu Hắc, hai tháng!"
"Hống hống ~" Chủ tử, ta hiểu rồi.
Hai tháng?
Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài mặt mày thoáng chốc trắng bệch.
Nhưng Bạch Hi chẳng thèm để ý đến biểu cảm của bọn họ, cưỡi lên Tiểu Hắc rồi chuẩn bị về thôn.
Chờ khi Trần Tiểu Thông nghe được lời trừng phạt mà Bạch Hi dành cho hắn, trên công trường liền vang lên tiếng kêu ai oán đáng thương của hắn.
"Chữ sai? Ta biết viết mà, cô nãi nãi, ta sẽ viết chữ sai, ta biết lỗi rồi. Cô nãi nãi, ta sẽ viết chữ sai, ta cũng sẽ nhận lỗi, ta sớm đã biết lỗi rồi mà..." Đừng nói là một chữ sai, bảo hắn viết cả nghìn, cả vạn cũng được nữa mà.
Nhưng Bạch Hi đã đi rồi, đương nhiên là không nghe được lời của Trần Tiểu Thông rồi.
Trần Tiểu Thông vừa đấm ngực dậm chân ai oán một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài một bên, nhìn chằm chằm hai người mà nghi ngờ hỏi: "Có phải các ngươi đã nói gì với cô nãi nãi không?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận