Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 111: Chúc tết lạp (length: 7544)

Bạch Hi không ngờ Tiểu Hắc lại gọi Tiểu Thuận Tử đến ba lần, nhưng nàng cũng không muốn đổi người, đằng nào cũng chỉ là xách hộp cơm xuống lầu, không có vấn đề gì lớn.
"Cô nãi nãi."
"Chào cô nãi nãi."
"Cô nãi nãi, ăn Tết vui vẻ." Tiểu Thạch Đầu này cũng thông minh đáo để, vừa thấy Bạch Hi liền tuôn ra một tràng: "Con chúc Tết cô nãi nãi."
"Ừ, các con cũng ăn Tết vui vẻ." Bạch Hi gật đầu.
Thật ra nàng thấy Tết cũng bình thường, chỉ là mọi người ở đây dường như rất coi trọng ngày này, nên nàng cũng nhập gia tùy tục.
Tiểu Thuận Tử và Tiểu Lục Tử liếc nhìn nhau rồi lại liếc sang Tiểu Thạch Đầu, bụng bảo dạ, Tiểu Thạch Đầu đúng là nịnh hót.
Dù càm ràm thì càm ràm, hai người cũng tươi cười chúc Tết Bạch Hi.
"Được rồi, được rồi, biết các con dẻo miệng rồi, mau xách đồ xuống đi, dưới kia cũng đang đợi kìa."
Tiểu Thạch Đầu: "Cô nãi nãi, người đừng lo, mọi người đều không có việc gì, chỉ là muốn lên đây chúc Tết cô nãi nãi thôi."
"Hôm nay con ngoan mồm ngoan miệng đấy, được, lát nữa ta thưởng cho con hai viên kẹo."
Nghe thế, Tiểu Thạch Đầu vui vẻ đến híp cả mắt: "Cảm ơn cô nãi nãi."
Tiếng cảm ơn cũng không nhỏ, dưới kia đều nghe thấy.
Dù không biết trên này ra sao, nhưng nghe ra thì chắc chắn là chuyện tốt, ít nhất là nhà Tiểu Thạch Đầu nghe thế rất hài lòng.
Thạch Đầu nương nghe thấy liền mỉm cười, nhỏ giọng nói với mẹ chồng: "Mẹ, Thạch Đầu được cô nãi nãi khen rồi."
"Còn không phải sao, ta cũng nghe thấy."
Rất nhanh sau đó, mọi người thấy Tiểu Thuận Tử một mình xách hai giỏ đi xuống, rồi đến Tiểu Hắc lông trắng, sau cùng là Bạch Hi mặc đồ mới.
Hôm nay Bạch Hi mặc áo dài bông màu đỏ tươi, trên đầu thắt hai cái phúc bao bằng dây đỏ, cổ áo và ống tay áo viền một lớp lông thỏ, tuy không dày bằng các loại lông khác nhưng lại càng tôn lên vẻ vui vẻ đáng yêu của nàng.
Bộ đồ này là do người trong thôn biếu, từ trước đã may xong rồi mang đến, những ai chưa từng thấy qua cũng phải tấm tắc khen ngợi, không ngờ khi Bạch Hi mặc lên lại càng đẹp hơn, các phụ nhân tự tay may cũng thấy mát dạ mát lòng.
Đấy, quần áo mình may, cô nãi nãi mặc đẹp chưa kìa.
Bạch Hi vừa ra, còn chưa bước xuống hết bậc thang, mọi người đã đồng loạt lên tiếng.
"Chào cô nãi nãi, chúc Tết cô nãi nãi ạ."
Rầm một tiếng, phía dưới quỳ đầy người.
Người khác chắc hẳn phải ngơ ngác cả ra, nhưng Bạch Hi chỉ khựng lại bước chân khi xuống lầu, sau đó đi nốt mấy bậc thang cuối, đứng lên tảng đá, rồi mới nói: "Đứng lên đi. Hôm qua ta ngủ trễ quá, dậy chậm nên mới để mọi người chờ."
"Cô nãi nãi khách sáo quá, là chúng con đến sớm ạ."
"Cô nãi nãi, người tuyệt đối đừng nói thế..."
Sau vài câu khách sáo, Bạch Hi ngồi xuống ghế thái sư đã chuẩn bị sẵn, rồi bắt đầu nhận bái niên từng nhà.
Một cơn gió lạnh thổi đến, Bạch Hi khẽ rùng mình, chưa kịp ôm Tiểu Hắc vào lòng cho ấm thì đã thấy mây đen đang che khuất mặt trời bỗng bị xé toạc, ánh nắng rọi xuống, lập tức khiến người ta cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Tiểu Hắc thì đang ngồi xổm ngay tảng đá dưới chân Bạch Hi, lúc này ánh nắng chiếu xuống, cảnh tượng này làm người Ngưu La thôn đồng loạt ngẩn ngơ.
Tiên đồng bạch hổ, nếu nói cô nãi nãi không phải từ trời xuống thì ai mà tin chứ.
Với sự phối hợp gần đây của ông trời, Bạch Hi cũng chẳng thấy kinh ngạc nữa, lần này nàng còn chẳng thèm ngẩng đầu, dù sao, đừng gây sự với nàng, đừng gây khó dễ cho nàng là được.
"Đồ không có lương tâm!" một giọng nói như có như không vang lên, như thể bên tai nàng, nhưng lại dường như từ giữa trời đất lơ đãng phát ra, nhạt đến không thể nghe thấy.
Bạch Hi giật mình, theo bản năng nhìn sang Tiểu Hắc, khẽ hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi nghe thấy gì không?"
Tiểu Hắc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Bạch Hi, chủ nhân, có gì sao?
"Không, thôi, không có gì." Bạch Hi lắc đầu, chắc là mình ảo giác thôi nhỉ?!
Rất nhanh, lấy lại tinh thần Trần Đại Liễu vỗ tay, đứng sang một bên, chỉ huy mọi người lần lượt lên chúc Tết.
Mọi người đều rất nề nếp, đến chúc Tết theo thứ tự thời gian định cư ở đây.
Người đầu tiên lên là nhà lão Lý.
Nhìn cả gia đình tám người cung kính tiến lên, dưới sự dẫn dắt của gia trưởng lão Lý, thành kính quỳ xuống dập đầu trước Bạch Hi, đồng thanh chúc những lời cát tường đã luyện tập vô số lần.
"Chúc cô nãi nãi phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn."
Bạch Hi cười: "Ừ, tốt... Lại đây, đây là bao lì xì, bình an thuận tâm nhé."
"Cảm ơn cô nãi nãi." Nhà lão Lý cười hớn hở đứng lên nhận bao lì xì.
Trong mỗi bao có hai hào đến một đồng, một đồng có ba mươi cái, sáu hào có ba mươi cái, năm hào có hai mươi cái, còn lại đều là hai hào.
Bạch Hi nhờ Trần Nhụy gói, Trần Nhụy bận cả ngày mới gói xong.
Lúc phát lì xì, Bạch Hi cũng chỉ tùy tay lấy từ trong giỏ, được bao to hay nhỏ, xem như vận may thôi.
Tiền lì xì này Bạch Hi cũng tốn không ít đấy, nhưng nàng bằng lòng, dù sao nàng có tiền, với lại cả năm cũng chỉ có một lần như này thôi, làm cho mọi người vui vẻ cũng tốt.
Trên bàn bên cạnh bày mấy mâm lớn đựng hạt dưa, lạc, kẹo và bánh ngọt.
Chúc Tết xong, mọi người sẽ tự nhiên lấy một ít, người lớn sẽ lấy hạt dưa, lạc, trẻ con thì hoặc là lấy hai viên kẹo, hoặc là lấy một miếng bánh ngọt. Ngay cả hạt dưa lạc thôi, cô nãi nãi cho cũng đều ngon cả.
Ấy là điềm báo một năm tới, mọi nhà mùa màng bội thu, cuộc sống ngọt ngào.
"Chào cô nãi nãi, chúc cô nãi nãi phúc thọ khang ninh, ngày ngày vui vẻ..."
"Ừ, được đấy, lại đây cầm bao lì xì, mong mọi người cuộc sống đều ngày càng tốt hơn."
"Con chúc Tết cô nãi nãi, phúc thái an khang, niên niên tuế tuế hiện giờ hướng..."
Khóe miệng Bạch Hi giật một cái, câu niên niên tuế tuế hiện giờ hướng dù nghe rất ý nghĩa, nhưng mà ngày tháng hiện tại còn chẳng coi là gì tốt đẹp cả, nhưng nàng biết, đây đều là những câu chúc mọi người đã chuẩn bị rất lâu, đi tới đi lui học thuộc lòng, chỉ sợ hôm nay sẽ sai mất.
Dù là vậy, thỉnh thoảng cũng có người ấp úng, nói sai.
Ăn Tết quan trọng nhất là vui vẻ may mắn, nàng thì chẳng tin mấy cái đó, nhưng người ở đây tin, nên nàng cũng thuận theo thôi.
Với những người lỡ lời, Bạch Hi cũng không hề tức giận, chỉ cười trấn an, dù sao nàng là cô nãi nãi mà, phải là người có đại độ chứ.
Nàng như vậy, lại khiến cho những người hồi hộp mắc lỗi càng cảm động lại càng thấy ngại, cũng làm những người phía sau bớt lo lắng, những người xung quanh thì không hề ồn ào, chỉ cười hiền lành.
"Ừ, tốt tốt, lại đây, cầm lì xì..."
"..."
Rất nhanh đã đến phiên nhà Trương Tú.
Nghe thấy giọng của Trần Nhụy trong trẻo lại dễ nghe, đôi mắt long lanh, khuôn mặt cũng rạng rỡ nụ cười tươi rói.
"Nhụy con chúc Tết cô nãi nãi, chúc cô nãi nãi ngày ngày vui vẻ, sớm đạt được ước muốn, ngao du cửu thiên..." Những lời này là Trần Nhụy đã quấy rầy Bạch An An kể cho mình nghe mấy chuyện thần thoại rồi ghi nhớ, thấy nó hay lại hợp với tình cảnh bây giờ nên dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận