Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 668: Đánh rớt hàm răng bụng bên trong nuốt (length: 7757)

Cửa ra vào có trách nhiệm hạn chế người ra vào, chỉ cần nhìn xem số lượng người đến, rồi cho từng ấy người đi vào, còn lại, bất kể quen hay lạ, muốn kết giao hay làm quen gì đều không cần.
Thu ngân chỉ việc xem phiếu lấy tiền thối tiền thừa, quầy rút thưởng thì chỉ tiếp ngân phiếu đã định mức, vẽ lên ký hiệu đặc biệt để biết ngân phiếu đó đã được rút thưởng rồi, sau đó sắp xếp cho người ta rút thưởng… Chỉ cần các bộ phận phối hợp tốt thì sẽ không có vấn đề gì.
Vấn đề thì không có, có điều là bận rộn thật sự.
Nếu không phải mọi người sáng sớm đã ăn no, trưa còn tranh thủ thời gian thay ca ăn chút cơm, thì làm việc liên tục ngày đêm như vậy thật sự không chịu nổi.
Trần Đại Liễu nhìn cảnh tượng náo nhiệt thì không thấy vui chút nào.
Đám người này, đến càng nhiều thì thôn Ngưu La càng thua thiệt nhiều.
Vừa giảm giá vừa tặng quà, lại còn có phần thưởng nữa.
Trần Đại Liễu nhìn đám người mua sắm xong xuôi, ăn uống no đủ rời đi, trong lòng thì như bị ai xé rách.
Đây đều là tiền dưỡng già sau này của cô nàng đấy!
Nghĩ đến việc trước đó hắn còn lên báo cáo chia sẻ kinh nghiệm mà quảng cáo, Trần Đại Liễu liền có chút hối hận.
Có lẽ, ý định ban đầu của cô nàng là muốn cho nhiều người biết đến thôn Ngưu La, biết đến chợ phiên của thôn Ngưu La, nên Trần Đại Liễu tự nhiên phải làm theo.
Trần Đại Liễu xót của, nhưng hắn cũng không thể thể hiện ra ngoài.
Gặp người ở các thôn khác, hoặc người quen biết tới bắt chuyện, hắn còn phải làm ra vẻ chính nghĩa mà nói: “Ôi, có sự kiện lớn vui mừng thế này, đương nhiên phải ăn mừng thật hoành tráng chứ.” “Vốn dĩ tôn chỉ là vì nhân dân phục vụ, đương nhiên phải làm mọi người vui vẻ rồi…” “Cô nàng của ta nói, bà con cũng không dễ dàng gì, vừa hay có dịp vui này, làm cho mọi người được một phen cao hứng.” Rồi, đợi người ta vừa đi thì nụ cười trên mặt Trần Đại Liễu lập tức tắt ngấm, mặt méo xệch, lẩm bẩm: “Xem kìa, người nào người nấy tay xách nách mang, trước treo sau đeo, không sợ về nhà đường xa mệt à!” Hôm đó.
Chợ phiên vốn dĩ bảy giờ phải đóng cửa, nhưng kinh doanh đến tám giờ rưỡi mới miễn cưỡng đóng.
Mà Hạ Tân thôn lại một lần nữa đón đợt cao điểm dừng chân.
Kỳ thật, dân ở mấy thôn gần đây, nhất là các thôn cách Ngưu La không quá xa, có người có ý tứ đã tranh thủ xe lừa hoặc xe bò qua lại chở khách, làm phương tiện giao thông giữa các thôn.
Một ngày cũng kiếm được một hai đồng, xem như khoản thu không tồi.
Phòng tài vụ.
Lúc này, Trần Đại Liễu không hề giấu diếm, hắn lo lắng đợi kết quả ở phòng tài vụ.
Đóng cửa muộn thì việc kiểm kê và quyết toán tự nhiên cũng muộn hơn.
Qua mười giờ, sổ sách ngày hôm đó của chợ phiên mới được công bố.
Trần Đại Liễu vẫn luôn để mắt đến, thấy Vương Lôi cùng những người khác ngừng động tác gảy bàn tính, cầm sổ sách, liền vội vàng đứng lên hỏi: “Thế nào rồi? Thua lỗ bao nhiêu?” Vương Lôi: “Siêu thị là mười tám vạn hai ngàn bảy trăm mười ba tệ tám hào hai xu.” “Cái gì?” Trần Đại Liễu nghe xong, mặt lập tức trắng bệch: “Ngươi, ngươi nói cái gì? Mười hơn tám vạn?” “Đúng.” Vương Lôi nhìn số liệu trên tay, lại lần nữa khẳng định nói: “Chính là mười tám vạn hai ngàn…” “Ngươi đừng nói nữa.” Trần Đại Liễu một tay ôm ngực, vẻ mặt như muốn ngất đi.
Trần Ba đứng gần đó thấy vậy, liền bước lên trước đỡ lấy hắn.
Trần Đại Liễu khoát tay: “Ta còn chịu được, không cần đỡ.” “Các ngươi, lại nói cửa hàng tạp hóa và cửa hàng thực phẩm phụ đi.” Lúc này, Trần Đại Liễu chỉ mong, cửa hàng tạp hóa và thực phẩm phụ có thể thua lỗ ít một chút.
“Cửa hàng thực phẩm phụ là ba vạn sáu ngàn sáu trăm mười hai tệ tám hào năm xu.” “Má ơi!” Trần Đại Liễu kêu lên một tiếng, lại ôm ngực, mặt đầy cay đắng.
“Cửa hàng tạp hóa đâu?” “Cửa hàng tạp hóa là bốn vạn ba ngàn bảy trăm hai mươi lăm tệ sáu hào chín xu.” “Sao cửa hàng tạp hóa còn nhiều hơn cả thực phẩm phụ?” Trần Đại Liễu thốt lên, rồi lại tự nhủ: “Thôi, cái này không quan trọng, cũng không kém mấy ngàn tệ này.” “Vậy cộng lại là có hai mươi sáu vạn?” Trần Đại Liễu vừa hỏi, vừa thấy Vương Lôi gật đầu thì tay đang ôm ngực co lại thành móng vuốt, bi phẫn nói: “Một ngày đã là hai mươi sáu vạn rồi, vậy những ngày tiếp theo còn sáu ngày nữa, kia, chúng ta, chúng ta… không phải sẽ lỗ vượt quá một trăm vạn sao?” Nói đến đây, Trần Đại Liễu chỉ hận không thể trợn mắt ngất đi, nhiều tiền như vậy a, đều là tâm huyết của cô nàng đấy.
Biết vậy, cũng đừng tuyển ra nhiều sinh viên đại học như vậy, tuyển ba năm người là đủ rồi.
Tuyển nhiều, ngược lại còn thua lỗ, thật là xui xẻo hết chỗ nói.
“Hả?” Mọi người trong phòng tài vụ nghe xong thì biết ngay là Trần Đại Liễu hiểu lầm.
Vương Lôi cười nói: “Không phải, cha, khụ khụ, thôn trưởng, những con số này không phải là lỗ, là lãi.” Dù sao bây giờ đang là lúc làm việc, cô không nên gọi bằng cái xưng hô riêng ở ngoài giờ, như vậy có vẻ không đủ nghiêm túc.
“Cái gì?” Trần Đại Liễu đang đấm ngực dậm chân, đang nghĩ xem ngày mai mở cửa muộn một chút, đóng cửa sớm một chút, hoặc là tìm lý do gì đó để giảm bớt thời gian hoạt động, hoặc là có nên phóng hỏa cái gì đó không, đột nhiên nghe được những lời này thì không khỏi ngây người.
“Các ngươi nói cái gì?” Lý Điềm Quả dường như sợ Trần Đại Liễu không nghe thấy, liền nói lớn: “Không phải lỗ, đây là thu nhập hôm nay.” “Ý gì?” Trần Đại Liễu ngơ ngác: “Ý là hôm nay không lỗ?” “Không lỗ!” Mọi người trong phòng tài vụ đồng thanh trả lời.
Mặt ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, nói thật thì bây giờ thu nhập của thôn Ngưu La cứ nhúc nhích là vài vạn vài vạn, mỗi tháng thu vào mười mấy vạn cũng rất bình thường.
Bọn họ sớm đã bình tĩnh rồi.
Bọn họ cũng không nghĩ đến, làm một hoạt động mà lại có thể kiếm nhiều như vậy.
Ai có thể ngờ được, một việc trông thì rõ ràng như đang buôn bán thua lỗ lại hóa ra lãi, mà còn lãi nhiều như vậy.
Trong khoảnh khắc này, sự ngưỡng mộ và sùng bái của mọi người dành cho Bạch Hi đã lên một tầm cao mới.
Trần Đại Liễu trong nháy mắt thì ngực không còn đau, lưng không còn mỏi, eo không còn ê, hắn trừng mắt to, giọng nói có chút run rẩy: “Ý gì, không phải, ta không hiểu, ai giải thích cho ta thật rõ ràng một chút được không?!” “Các ngươi cũng đừng có đùa với ta chuyện quan trọng thế này chứ.” “Không! Chúng ta không đùa, tính ra thì đúng là nhiều như vậy đó.” Vương Lôi: “Thật ra cũng không có gì khó hiểu, con số mà chúng ta tính ra là sau khi đã trừ chi phí vốn của hàng, đương nhiên, lương thưởng của nhân viên làm việc ở chợ phiên, còn có các chi phí như xe cộ đi lại các thứ thì chưa có trừ.” Trần Đại Liễu xua tay: “Mấy thứ đó chỉ là con kiến.” Đúng vậy, đối với người khác mà nói thì lương thưởng của nhân viên và chi phí xe cộ đi lại cũng chỉ là muối bỏ biển, không đáng là bao.
Vương Lôi tiếp tục cong khóe miệng: “Cho nên, chúng ta không lỗ, mà là lãi.” Lợi nhuận cũng rất dễ hiểu, dù sao thì cũng trực tiếp lấy hàng số lượng lớn từ nhà máy, chi phí thấp, giảm chi phí xuống thì biết ngay lãi được bao nhiêu.
(Sau 12 giờ mới về đến nhà, ta đăng trước một chương cho mọi người, có thể muộn hơn sẽ còn nữa, ta thật sự rất cảm kích sự thông cảm của mọi người, cảm ơn sự quan tâm của các bạn. Ha ha~~ ) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận