Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 39: Cây nấm lớn chạy (length: 7906)

Bạch Hi đảo mắt lia lịa, không nói gì, chỉ là gian xảo cười cười.
Một hồi lâu, thấy Tiểu Hắc ăn xong không có bất kỳ khó chịu nào, Bạch Hi này mới vui vẻ cầm đũa bắt đầu ăn.
Tuy nói Trần Vệ Quốc có lẽ không dám giở trò xấu, nhưng nhỡ đâu?
Nhìn Bạch Hi ăn một miếng, lại liếc nó một chút, Tiểu Hắc tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do bên trong.
Buổi tối, Bạch Hi bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Nàng mơ màng ngồi dậy, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi thịt bò hộp, bữa tối của nàng là cháo ngô hạt ăn kèm thịt bò hộp.
Cháo ngô này nấu từ ngô xay, nhưng nấu rất kỹ, đối với Bạch Hi vẫn còn hơi khó nuốt. May mà có thịt bò hộp ăn kèm, làm Bạch Hi đỡ khó chịu.
"Trước không phải nói hạn hán sao, sao dạo gần đây cảm thấy mưa còn nhiều ấy." Bạch Hi lẩm bẩm một tiếng, cũng kệ Tiểu Hắc ở cuối giường vừa nghe thấy động tĩnh của nàng đã tỉnh dậy, lại lật người kéo chăn, ngủ tiếp.
Mưa rả rích kéo dài đến giữa trưa.
Ăn cơm xong, Bạch Hi buồn chán vuốt ve đầu Tiểu Hắc, nhìn mưa bên ngoài không ngớt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy không vui.
Tiểu Hắc rõ ràng cảm nhận được Bạch Hi không vui, nghĩ nghĩ, nó theo cửa sau tha ra một chiếc ô.
Bạch Hi vừa thấy, mắt lập tức sáng lên, khen ngợi xoa nhẹ đầu nó: "Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy."
Thế là, người ở thôn Ngưu La chẳng ai hay, vào lúc trời mưa chẳng ai ra đồng, cô nãi nãi nhà họ đang chống một chiếc ô giấy dầu, theo sau Tiểu Hắc, giẫm lên vũng nước mưa từng bước một đi về phía bờ suối.
Chiếc ô giấy dầu rộng, Bạch Hi cầm có chút khó khăn, vì thế đành phải để lên vai, nàng lại một lần nữa thấy buồn bực, sao mới năm tuổi mà làm gì cũng vất vả vậy.
Trên ô giấy dầu là hình một cây nấm tròn trịa rất thật, trong mưa nhìn từ xa, tựa như một cây nấm lớn đang từ từ di động.
Nhà Trần Nghĩa ở nhờ nhà Đường bá, khi đi vệ sinh, vô tình thoáng thấy ở đằng xa có một cây nấm lớn đi qua, lập tức trợn tròn mắt.
Cái, cái này...
Sao lại có cây nấm to như vậy?
Còn có thể động.
Chẳng lẽ là có ma?
Cây nấm lớn nhanh chóng biến mất, Trần Nghĩa hồi phục tinh thần, lập tức chạy về chính phòng.
Trong chính phòng, vợ chồng Trần Vệ Quốc đang nói chuyện phiếm với người anh họ, chẳng gì hơn là nói chuyện bên ngoài, chợt thấy con trai đội mưa xông vào.
Phương Nhã thấy vậy, lập tức nhíu mày: "Tiểu Nghĩa, không phải vừa đưa ô cho con rồi sao, con vứt đâu rồi?"
Dù sao cũng là người thân, lại là mới dọn đến, cuộc sống ở nông thôn khó khăn, nhà nào cũng dùng áo tơi bện từ cỏ râu rồng che mưa, một chiếc ô như vậy mà con trai làm mất, cũng quá không tốt.
"Ô? Ô, à, ô ở ngoài nhà vệ sinh." Trần Nghĩa trả lời xong, lại lập tức nói: "Giờ đừng nói ô nữa, mẹ, con vừa thấy một cây nấm lớn, rất lớn, rất lớn, còn biết đi."
Vừa nói, cậu còn dùng tay khoa chân múa tay.
Người đàn ông đang nói chuyện với Trần Vệ Quốc, nghe thấy em họ nói vậy, lập tức đứng lên, mắt sáng rỡ: "Thấy nấm à? Mọc ở đâu?"
Những ngày mưa này, dễ có nấm nhất, hái một ít về nấu với thịt ba chỉ, dù không có chút mỡ, ăn vẫn ngon, nhớ tới cô nãi nãi rất thích ăn nấm.
"Đi, đi xem cây nấm lớn." Trần Nghĩa rốt cuộc là lần đầu tới thôn quê, cũng là lần đầu thấy cây nấm to biết đi, không sợ hãi đã là can đảm rồi.
"Cái gì?" Không chỉ ông Trần, mà cả Trần Vệ Quốc cũng thấy con trai đang nói hươu nói vượn.
Phương Nhã thấy chồng mình sầm mặt lại, lập tức kéo Trần Nghĩa, mắng: "Con nói bậy gì thế, khi nào thì nấm biết đi."
"Thật mà!" Trần Nghĩa gân cổ: "Con tận mắt thấy."
"Con còn dám nói dối!" Trần Vệ Quốc chỉ thấy mặt nóng ran, vừa nãy còn khen con trai dũng cảm thông minh, lời còn chưa dứt đã bị con trai làm cho mất mặt, bực mình, hắn bước nhanh qua, kéo Trần Nghĩa, giơ tay lên cho một bạt vào mông Trần Nghĩa.
"Để tao đánh cho mày nói láo, tao cho mày nói bậy, còn bé mà không học cái tốt..."
"A, ba, sao ba lại đánh con, con không nói sai mà, chính là có cây nấm lớn đang đi, nấm to lắm." Mông bị đánh một cái, Trần Nghĩa đau đến mắt đỏ hoe, vẫn quật cường nói.
"Mày còn nói!" Trần Vệ Quốc tức giận vung tay càng mạnh.
Thế là, trong nhà họ Trần, tiếng Trần Vệ Quốc đánh Trần Nghĩa, tiếng Phương Nhã khuyên chồng, tiếng ông Trần nói chen vào, hỗn loạn cả lên.
Đừng nhìn ông Trần ra vẻ khuyên can, trong lòng lại nghĩ, thằng em họ này ranh ma thật, mà cái sự ranh ma này không dùng vào chính đạo, nấm lớn gì mà biết đi, sao không nói nấm lớn bay luôn đi.
Đáng đánh, đánh cho một trận là ngoan ngay!
Trần Nghĩa bị đánh, vừa đau vừa tủi thân, khóc rống vang trời, tiếng mưa cũng không che nổi.
Lúc này, Bạch Hi đang đứng trên một tảng đá lớn ở bờ suối, còn Tiểu Hắc thì đã ùm một cái nhảy xuống suối.
Nghe thấy tiếng khóc của trẻ con từ đằng xa truyền đến, Bạch Hi giật khóe miệng, chắc là trời mưa rảnh rỗi không có gì làm nên đánh trẻ con cho vui đây mà?
Hổ trời sinh biết bơi, Tiểu Hắc lại là linh thú, đương nhiên càng lợi hại hơn, nên dù vẫn là hổ con, việc bắt cá trong suối không có gì là khó.
Để trước mặt Bạch Hi thể hiện tốt hơn, chứng minh bản thân không ăn không ngồi rồi, Tiểu Hắc dốc hết sức lực bú sữa mà làm.
Đừng nhìn cá trong suối bơi nhanh nhẹn, Tiểu Hắc cũng không nề hà, vuốt hổ liên tục, lúc đầu dù vồ vài lần mới bắt được, nhưng dần dà, về sau vồ rất chuẩn, chỉ một hai cái đã có thể bắt được một con cá bụng trắng ngửa lên mặt nước.
Bắt được một con, Tiểu Hắc liền tha lên bờ, sau đó lại tiếp tục.
Một con, hai con, ba con...
Kỳ thật cá ở hồ trong thôn còn nhiều hơn một chút, nhưng hồ nước là chỗ để dân làng bắt cá chia nhau ăn Tết, dù Bạch Hi là cô nãi nãi cũng không tiện dắt Tiểu Hắc đến quậy phá.
Dù nàng có sai Tiểu Hắc bắt mấy con cá cũng chẳng ai nói gì.
May mà trong suối dù không có nhiều cá, nhưng Tiểu Hắc cũng khá cố gắng, chẳng mấy chốc đã bắt được hơn hai mươi con, đây còn là do Bạch Hi bắt nó tha những con cá quá nhỏ.
"Không tồi." Bạch Hi hài lòng khen một câu, Tiểu Hắc lập tức quên hết vừa rồi mình vất vả ở dưới suối.
Chê cá tanh, Bạch Hi dùng cành cây khều cá vào trong túi lưới, rồi mới để Tiểu Hắc mang theo.
Lúc Bạch Hi dắt Tiểu Hắc trở về, miệng Tiểu Hắc đang ngậm túi lưới, bên trong đều là chiến lợi phẩm ở dưới suối của nó.
Nó toàn thân ướt sũng, lại còn ngậm túi lưới, ưỡn cao đầu, bộ dạng đắc ý, chỉ thiếu vẫy đuôi cho ra vẻ thôi.
Mưa lúc gần tới càng lớn hơn một chút, Bạch Hi có chút bực bội giẫm lên nước mưa, bàn chân trắng nõn dẫm chỗ nông chỗ sâu, khó chịu nói: "Khi nào thì ngươi mới cõng ta đây."
Hại nàng lúc ra ngoài còn để giày trong nhà, bằng không, đôi giày vải bông mà bị ngâm nước thì không biết sẽ ra sao nữa.
- Muộn chút nữa còn một chương.
Ta rất ngoan, ngoan ngoãn gõ chữ, ngoan ngoãn cập nhật.
Các bạn nhỏ đừng thức khuya nhé.
Cảm ơn các bạn đã yêu thích bộ truyện này.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận