Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 220: Chúng ta cô nãi nãi nhát gan (length: 7718)

Vốn dĩ thầy Chu muốn nói chủ nghĩa tư bản đang diễn ra, đó là hành vi không tốt, nhưng vừa thấy Bạch Hi chớp đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, hai tròng mắt trong veo sạch sẽ, hắn rất nhanh đã dừng lời.
Thầy Chu nhớ ra, Bạch Hi cũng chỉ mới bảy tuổi, trẻ con không thích làm việc cũng bình thường, dù là tật xấu thì cũng không thể xem là vấn đề lớn, không thể nói nghiêm trọng như vậy.
Thầy Chu ngừng một chút, chuyển chủ đề: "Bạch Hi học sinh, con làm như vậy là không đúng."
Bạch Hi: "Ta đâu có bảo nàng lau bàn giúp ta."
"Ta vừa vào đã thấy nàng vội vàng sợ sệt lau bàn, ta cũng thấy lạ đó. Thầy Chu, không tin thầy hỏi những người khác xem."
Thực ra cho một cái bánh kẹo cũng chẳng quan trọng gì, nhưng Bạch Hi không ưa đôi mắt hối hả của Vương Hồng, cái kiểu không xong là xông lên đoạt đồ trong ba lô nhỏ của nàng lộ liễu quá, cho dù Vương Hồng cố gắng che giấu cũng không qua nổi mắt Bạch Hi.
Nếu không phải trong lớp có người, nếu không phải đám trẻ con ở thôn Ngưu La khi ở trường đều vô thức nhìn theo Bạch Hi, chắc Vương Hồng đã cướp rồi.
Mà nữa, người ở thôn Ngưu La nhiều như vậy, ngay cả Bạch Hi còn chưa nghĩ đến cơ mà, cho người trong thôn mình ăn thì được, dù gì thì cũng là "nước phù sa không chảy ruộng ngoài". Người trong thôn mình còn thiếu nữa là, nàng dựa vào gì phải cho người ngoài.
Thầy Chu nghe vậy nhìn những người khác trong lớp, mọi người đều gật đầu, rồi ông thấy Vương Hồng thoáng chột dạ trên mặt, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Vương Hồng, rốt cuộc chuyện này là thế nào, con nói thật xem."
Vương Hồng vốn đã chột dạ, còn tưởng mình mách lẻo, thầy sẽ tin, mà Bạch Hi chắc cũng sẽ cho cô bé ăn, nào ngờ lại thành ra thế này, lập tức khóc òa lên, nếu không phải cô bé còn nhỏ, thầy Chu đã tưởng mình đang thấy bà cô nông thôn khóc lóc om sòm rồi.
"Con có nói gì đâu, con chỉ lau ghế thôi mà, tại sao người khác lau ghế thì có ăn, con lại không có chứ."
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử ở lớp bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền xông qua đây, vừa khéo nghe thấy câu này liền lên tiếng.
"Thầy Chu, thầy không thể nghe một chiều rồi oan uổng cô nãi nãi của tụi con được, thôn tụi con nhiều người thế kia, ai mà chẳng muốn lau bàn cho cô nãi nãi, mọi người đều tự nguyện hết, Vương Hồng muốn ăn thì tự đi mà lau bàn, sao lại nói là người trong thôn tụi con ức hiếp cô bé chứ."
Thực ra mọi người lau bàn cho cô nãi nãi không phải vì đồ ăn, mà vì biết cô nãi nãi thích sạch sẽ nên mới làm vậy thôi, còn cô nãi nãi cho thì lấy, không cho cũng chẳng sao, đâu có ai vì đồ ăn đâu.
Vương Hồng tự mình muốn lau ghế, rồi lại đòi ăn, còn đặt điều mách lẻo, thật là đáng ghét.
Thầy Chu: "..." Cái gì mà nghe một chiều, muốn nói nghe một chiều thì cũng là người thôn Ngưu La này thôi, xem này, ông còn chưa nói gì, cả đám đã bắt đầu trừng mắt dựng râu bênh Bạch Hi rồi, che chở đến mức này, thầy Chu đúng là lần đầu tiên thấy.
Bình thường mấy đứa Tiểu Thuận Tử toàn trốn thầy Chu, không phải là làm chuyện xấu gì, chỉ là học trò nghịch ngợm trời sinh sợ thầy, sợ bị dạy dỗ thôi, nhưng lúc này lại tranh nhau lên tiếng.
"Thầy Chu, thầy nhất định đừng nghe mấy người nói bậy, rồi lại trách cô nãi nãi của tụi con đấy."
Thung Tử nói thế không chỉ đích danh, nhưng ai chẳng biết nó đang nói Vương Hồng.
Vương Hồng nghe xong liền gào mồm lên: "Mày đánh rắm!"
"Tao có đánh rắm hay không mà mày ngửi được hả?" Thung Tử hừ một tiếng nói: "Không ngờ mày lại thích người ta ị hơi đấy à."
Đừng thấy Thung Tử bình thường ít nói, nhưng thỉnh thoảng lại buột ra mấy câu có thể làm người ta nghẹn chết được.
Vương Hồng tức muốn xông tới đánh Thung Tử, nhưng mới chạy được hai bước liền nhớ thầy Chu vẫn còn ở đó, thế là dừng lại quay đầu khóc lóc kể lể với thầy Chu: "Huhu...thầy Chu, xem kìa, người thôn Ngưu La họ quá ức hiếp người khác."
"Ai ức hiếp mày hả, là mày tự mình không nói lý, mày thế này y như mấy gian thương thời trước hay ép mua ép bán vậy!"
"Đúng đó, ai bảo mày sờ ghế của cô nãi nãi bọn tao, mày tự tiện sờ ghế của cô nãi nãi bọn tao rồi còn dám ý kiến." Ghế của cô nãi nãi là do ông trưởng thôn đặc biệt mang đến, là cái ghế có chỗ dựa lưng nhỏ, tuy không phải đồ mới nhưng ở trong lớp là cái ghế thoải mái tốt nhất rồi.
"Được rồi, được rồi, mấy đứa bớt cãi nhau đi." Trong lớp ồn ào, vừa khóc vừa la, làm thầy Chu rất bực mình, thấy Bạch Hi cau mày không nói gì, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Bạch Hi, con có gì muốn nói không?"
Bạch Hi còn chưa kịp nói gì, Tiểu Lục Tử đã tranh trước: "Thầy Chu, thầy đừng có dọa cô nãi nãi của tụi con, cô nãi nãi tụi con nhát gan."
"Đúng đó, thầy Chu, cô nãi nãi tụi con mới đến, làm sao mà biết cái gì, thầy đừng dọa nàng."
Thầy Chu nghe xong, thái dương giật giật, Bạch Hi nhát gan á?
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử mỗi đứa một câu, thầy Chu thấy đau đầu thật sự, liền đuổi người.
"Mấy đứa mau về lớp của mình đi, đừng ở đây gây chuyện."
"Mau về đi, không thì ta phạt đứng đấy."
Phạt đứng thì phạt đứng thôi!
Cũng đâu phải chưa từng bị phạt đứng bao giờ.
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử vẫn không chịu, nhưng thấy Bạch Hi khẽ gật đầu, thế là nghe lời bỏ đi.
Đi được nửa đường, mấy đứa lại chạy về, từ ngoài cửa sổ hô vào lớp: "Cô nãi nãi, cô cứ yên tâm, đừng sợ, có tụi con ở đây."
Mặt thầy Chu lạnh tanh: "Tiểu Thuận Tử...mấy đứa còn nói nữa ta giận đó." Thật là, nói như thể ông là rắn độc mãnh thú, sẽ hại Bạch Hi không bằng.
Bạch Hi có chút buồn cười, đương nhiên, nàng cũng thực sự đang cười, đúng là không uổng công mà, lo lắng quá ha!
Thầy Chu xoay người lại thấy Bạch Hi đang cười, đôi mắt tròn xoe cong lên, trông đáng yêu như ngọc tuyết.
Vẻ đáng yêu này làm người ta nhìn vào liền thấy tim mềm nhũn, tức giận gì chứ, cũng tan hơn một nửa rồi, nhưng thầy Chu vẫn giả bộ mặt nghiêm túc: "Bạch Hi, con không có gì muốn nói sao?"
Bạch Hi ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu: "Thầy Chu, con còn muốn nói gì nữa ạ?"
Nhìn một vòng những người trong lớp, Bạch Hi nghi hoặc nói: "Con vừa rồi đều nói rồi mà, con không có bảo nàng lau ghế giúp con, con vừa vào đã thấy nàng vội vàng sợ sệt lau ghế, còn muốn hỏi nàng có phải đã đạp ghế của con không đấy."
Trần Tinh bên cạnh nghe vậy liền trừng mắt với Vương Hồng: "Có phải mày đạp ghế của cô nãi nãi tụi tao không hả?"
"Con không có!"
Vương Hồng: "Con là lau ghế giúp cô ấy..."
Bạch Hi: "Nhưng con có bảo con lau đâu. Với cả con cũng đâu có đồ gì mà cho con."
Nói xong, Bạch Hi lấy tập vở và bút chì trong ba lô nhỏ đặt lên bàn, mở ba lô nhỏ lắc lắc, trong ba lô không có gì hết.
Vừa thấy thế này, Vương Hồng cảm thấy mình làm không công, lập tức oà lên khóc: "Oa...quá ức hiếp người...con không quan tâm nữa, con lau ghế thì phải có ăn..."
(Tút tút tút, lại vụng trộm cập nhật một chương nữa rồi nha, khen ta đi, khen ta đi...) (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận