Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 334: Bị trứng gà truy (length: 7806)

Hôm nay lại là đi theo các thôn khác mang gà vịt trở về.
Những con đường này đừng nói là bọn họ đi quen, đến cả gà vịt cũng biết đường.
Trên đường, mọi người hoặc là nói đùa, hoặc là cất giọng hát hai câu, dù mệt nhưng vẫn thấy vui.
"Các ngươi đoán xem, hôm nay là món gì?" Lâm Đại Binh cười hỏi.
Vương Lôi nghe xong liền giơ tay, rồi lộ vẻ mặt sầu não: "Ta có thể nói, ta không muốn ăn trứng nữa không? Ăn trứng nữa chắc ta thành trứng luôn quá!"
Vương Lệ Quyên đứng bên cạnh nghe xong liền cười nói: "Ồ, vậy sao? Ta ở chung với ngươi lâu như vậy, còn không biết ngươi có năng lực này đấy, hay là bây giờ ngươi biểu diễn cho mọi người xem màn biến thành trứng muối người đi?"
"Ha ha ha, đúng đúng, cái này được nè..."
"Ngươi lại trêu ta rồi." Vương Lôi nghe xong liền dùng cây đuổi vịt trong tay đâm về phía Vương Lệ Quyên: "Để cho ngươi trêu ta, để cho ngươi trêu ta..."
Đương nhiên, vì là trêu đùa nên cũng có chừng mực.
Cao Chấn Quốc cười ha hả tiếp lời: "Đừng nói nữa, nếu trước kia có người nói với ta, tao sẽ ăn trứng gà trứng vịt đến ngán, chắc chắn tao không tin, nhưng giờ thì, ngán thật rồi."
Chẳng phải là ngán sao, đến trứng luộc còn thành đồ ăn vặt với tráng miệng, hễ đánh rắm ợ hơi đều có vị trứng gà.
"Đúng đúng đúng, nếu trước kia ai nói với tao như thế này, tao chắc chắn chửi thằng đó bị tâm thần ấy chứ..."
Trần Hữu Phúc nghe xong liền đắc ý và tự hào nói: "Có gì đâu, chỉ cần cô nàng của chúng ta ở đây, thì không gì là không thể."
Trước kia nếu nghe những lời này, đám thanh niên trí thức hoặc giả bộ không nghe thấy, hoặc ngại ngùng qua loa gật đầu, nhưng giờ thì, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy như vậy.
Nhìn các thôn khác xem, lại nhìn thôn Ngưu La xem, cả công xã Đại Sơn có mười mấy thôn, chỉ có thôn Ngưu La dám rộng rãi cho mọi người ăn trứng gà.
Và để mọi người có thể xa xỉ như vậy, chính là Bạch Hi.
Những ngày như thế này, trước kia ai dám nghĩ tới chứ.
"Thật ra, tao cũng không muốn ăn trứng gà." Trần Hữu Phúc gãi đầu, cười nói: "Mấy người không biết, tao dạo này toàn mơ thấy mình bị trứng gà trứng vịt đuổi, làm tao giật mình tỉnh cả người mồ hôi."
"Ây da, tao cũng vậy nè..."
"Đúng, tao còn mơ thấy mình bị một núi trứng gà chôn."
"Tao không giống vậy, tao mơ thấy mình bị một quả trứng vịt khổng lồ đè bẹp..."
Nói tới đây, mọi người lại một trận cười đùa vui vẻ.
Khi sắp về đến thôn, mọi người ngửi được mùi đồ ăn thơm nức từ trong thôn bay ra, mắt ai cũng sáng rỡ.
Vương Lôi hít sâu một hơi, kinh hỉ nói: "Thơm quá, không phải trứng gà."
"Mùi thịt!"
"Hôm nay có thịt ăn hả?"
"Không lo ăn gì, miễn không phải trứng gà trứng vịt là được."
Rất nhanh, gà vịt được lùa về chuồng, khóa cửa, đếm xong số lượng, rồi ký tên xác nhận vào sổ, mọi người lúc này mới phấn khởi đi về phía nhà trên cây.
Ăn trứng gà liên tục hai mươi ngày, dù làm việc nặng tiêu hao thể lực, Bạch Hi cũng biết mọi người chắc chắn ngán, vì thế hôm nay nàng lấy ra một cái chân giò hun khói, cùng ít thịt thỏ làm món nướng.
Khoai tây miếng lớn với bí đao nướng cùng thịt, thêm nửa bát cơm khoai lang gạo lức, ai ai cũng ăn ngập mồm mùi thịt thơm phức.
Thật, chỉ cần không phải ăn trứng gà trứng vịt, mọi người đều sẽ cảm thấy ngon.
Nhìn những miếng thịt này, đám thanh niên trí thức trong lòng vừa áy náy vừa nóng mặt, trước kia họ còn cảm thấy Bạch Hi ăn riêng chứ, giờ mới biết, thịt dù Bạch Hi thu, nhưng cuối cùng Bạch Hi cũng dùng cho dân làng.
Thảo nào người Ngưu La lại hết lòng tôn kính Bạch Hi như vậy, là vì họ biết Bạch Hi không phải người mặc kệ dân làng.
Ăn cơm xong, mấy người thanh niên trí thức rụt rè nán lại trước phòng trên cây của Bạch Hi, ái ngại gọi Bạch Hi, cả đám đứng trước mặt Bạch Hi dưới sự chú mục của mọi người.
"Ách, khụ khụ... Thì là, bọn ta, thật ra..."
Bạch Hi nhíu mày, chớp mắt, thâm ý nói: "Muốn ăn trứng gà?"
"Không phải không phải..." Mọi người vội vàng xua tay, ai mà thèm trứng gà nữa, dạo này họ chán trứng lắm rồi.
Cứ như sợ Bạch Hi làm trứng tráng cho bọn họ, Vương Lôi liền lên tiếng: "Bạch Hi cô nương, là tụi ta muốn xin lỗi cô, trước đây hiểu lầm cô, là tụi ta không đúng, xin lỗi cô."
Vương Lôi vừa nói xong, mấy người khác cũng vội cúi người, đồng thanh xin lỗi Bạch Hi: "Xin lỗi cô!"
"Ờ." Bạch Hi nghe xong, chỉ ừ hữ cho có lệ rồi quay người lên phòng.
"Này." Vương Lệ Quyên mấy người nhìn nhau, nhất thời không biết nên biểu cảm gì.
Lưu Lan cúi đầu bĩu môi, đã xin lỗi rồi, sao còn không bỏ qua, không phóng khoáng chút nào!
Trần Đại Liễu đứng bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: "Thôi, đừng xoắn xuýt nữa, ăn xong mau về nghỉ đi, ngày mai còn bận bịu nữa đấy."
Biết sai thì có thể xin lỗi, cũng đã xin lỗi rồi, nhưng không có nghĩa là cô nàng của chúng ta nhất định phải chấp nhận và tha thứ.
Dù sao, sau này cứ xem biểu hiện thế nào, ngày tháng còn dài mà.
Khi đám thanh niên trí thức ra về thì rõ ràng có vẻ ủ rũ, ai cũng biết Bạch Hi chính là đại diện cho hướng gió của thôn Ngưu La này, nếu Bạch Hi không tha thứ họ, thì dù họ có làm gì nữa, dân làng cũng sẽ không chấp nhận.
Cao Chấn Quốc thấy mọi người mất tinh thần, vội vàng vỗ tay cổ vũ mọi người, an ủi: "Mọi người đừng nản nhé. Nghĩ lại những gì chúng ta làm và nói trước đây xem, chúng ta đúng là hơi quá, nên Bạch Hi cô nương trong lòng không vui cũng phải, chúng ta cố gắng thể hiện tốt hơn, Bạch Hi cô nương sẽ thấy chúng ta tốt thôi."
Trẻ con mà, chắc chắn sẽ trẻ con một chút, thù dai cũng bình thường, còn họ thì đã là người lớn, sao có thể so đo với trẻ con chứ.
"Đúng." Vương Lôi gật đầu: "Chúng ta là người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản, không thể dễ dàng bị một lần cản trở mà đánh gục."
"Không sai! Chúng ta phải cố gắng làm cho Bạch Hi cô nương thấy sự thay đổi của chúng ta, để dân làng tin tưởng chúng ta, coi chúng ta là một phần của họ!"
"Cố lên!"
"Cố gắng!"
"Hay là, chúng ta lâu rồi không hát, chúng ta hát một bài đi, để tao hát trước nhé, 'Đoàn kết là sức mạnh', chuẩn bị hát..."
"Đoàn kết là sức mạnh, sức mạnh ấy là sắt, sức mạnh ấy là thép, còn cứng hơn sắt, còn mạnh hơn thép, hướng..."
Trong nhà trên cây, Bạch Hi nghe tiếng hát cổ vũ của đám thanh niên trí thức từ xa vọng lại thì khẽ giật giật khóe môi.
Lúc này, Tiểu Hắc ngậm một tảng đá có chút kỳ lạ tới, Bạch Hi thấy vậy liền gác chuyện của đám thanh niên trí thức ra sau đầu.
"Tiểu Hắc, cái này ở đâu ra thế?"
"Thưa chủ nhân, cái này là con nhặt được ở hậu sơn ạ." Tiểu Hắc ngoan ngoãn vẫy đuôi trả lời.
Trước đây Bạch Hi bảo Tiểu Hắc để ý tình hình trong núi, dặn khi thấy tảng đá hoặc đồ vật kỳ lạ thì phải mang về cho nàng xem.
Thực ra Tiểu Hắc đã thấy loại đá này mấy lần, nhưng không để ý, hôm nay vào núi, lúc giẫm lên tảng đá này thì bị loạng choạng một chút, quay lại nhìn thì thấy màu sắc của tảng đá có vẻ không đúng, bên trong hình như chứa cái gì đó nên mang về cho Bạch Hi xem.
(Còn cái người đập tay lên chiếc Ferrari rồi bỏ chạy, cái cục pin bé nhỏ đáng yêu ơi, người thô bạo tới, ngươi không cho ta một chiếc Ferrari, ta sẽ giấu pin của ngươi luôn đó.) (Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận