Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 452: Trộm tiền (length: 7712)

Đồ chua có thêm loại mới, Mã Liên Nhi và Trương Tú càng bán đắt hàng, không kể là các cô gái lớn hay các cậu trai trẻ, cả hai đều tươi cười đón tiếp, kể cả những đứa trẻ con tính toán chi li, chỉ cần có tiền mua, họ đều vui vẻ đáp lời.
Cô tôi nói, phải có ý thức phục vụ, người ta bỏ tiền ra, mình phải đưa cho người ta món đồ xứng đáng, làm người ta vui vẻ trong lòng, chẳng ai muốn bỏ tiền ra mua lấy một bộ mặt lạnh lùng cả.
Củ cải muối vẫn một xu ba cái, dưa chuột muối một xu một miếng.
Đương nhiên, miếng dưa chuột này lớn hơn nhiều so với miếng củ cải dùng để ăn thử trước đây, miếng dưa chuột này dài bằng ngón cái nhưng mập mạp hơn, toàn là loại dưa chuột to đầu.
Còn rau cải trắng thì một hào rưỡi một phần, một phần cũng nhiều, đủ cho một nhà bốn người ăn một bữa.
Bắp cải thì hai hào một phần, đậu đũa cũng hai hào một phần, chỉ là số lượng thì ít hơn bắp cải một chút.
Để bán những món đồ chua này, Trần Đại Liễu còn mang đến mấy cây trúc làm kẹp và thìa, Trương Tú và Mã Liên Nhi dùng vài lần cũng thấy quen tay.
Nói đi cũng phải nói lại, có khí metan và chất thải làm phân bón, ruộng không thiếu độ màu mỡ, hoa màu trồng ra cũng tốt, rau củ cũng tốt, tình hình rất ổn, so với trước kia còi cọc, tốt hơn nhiều lắm rồi.
Nghe những loại đồ chua khác bán đắt hơn củ cải muối, không ít người đều do dự, nhưng cũng có người tò mò mua ăn thử.
Vốn dĩ Bạch Hi đã đặc biệt cải tiến hương vị, mỗi loại ăn lên đều khác nhau.
Nếu không thử thì thôi, mà hễ đã thử rồi thì ai cũng muốn mua.
Đắt thì có đắt một chút, nhưng nguyên liệu ở đây không thiếu thứ gì, lại ăn tươi ngon, mà cũng không cần phiếu thực phẩm mua, chỉ cần túi có dư tiền, mỗi tháng mua năm sáu lần cũng không thành vấn đề gì.
Củ cải muối thì con nít vẫn mua được, cùng lắm thì mua thêm một miếng dưa chuột, còn những thứ khác thì không mua nổi.
Đồ chua vừa ngọt vừa giòn ngon miệng, đừng nói trẻ con, đến người lớn, ăn liền ba ngày còn muốn ăn nữa là nhiều.
Luôn phải có một hai hào tiền, vài ngày một lần là vừa, hôm trước ngươi đã mua thì chắc chắn hôm sau không mua nữa.
Bọn trẻ con không có tiền thấy người khác ăn, miệng cũng thèm thuồng, ai cũng dùng tiền mua, ngươi chơi với bạn thì được, nhưng muốn xin người ta một miếng thì tuyệt đối không có chuyện đó, dù có cho thì lần sau ngươi cũng phải mua cho người ta ăn lại chứ.
Vì thế, có trẻ con nảy sinh ý định, lén lút nhắm đến tiền của gia đình.
Phiếu lương thực thì không dám đụng vào, người lớn trong nhà giữ kỹ phiếu lương thực lắm, nhưng mà tiền thì, thiếu một hai xu, cũng không để ý nhiều lắm.
Cho nên, không qua mấy ngày, đã có đứa trẻ bị đánh vì lấy tiền.
Dù sao cũng không phải lúc nào cũng có một hai xu để lấy, thực sự không có tiền mà lại thèm ăn thì làm thế nào?
Có đứa bé nhòm ngó hai ba ngày cũng không kiếm được một xu, bèn nghĩ ra, lấy một hào đi mua hai xu củ cải muối, sau đó trả lại số tiền thừa, dù sao thì nó cũng chỉ tiêu có hai xu mà thôi.
Một hào ngon lành biến thành tám xu, muốn không bị phát hiện cũng khó.
Chuyện này cũng không chỉ xảy ra ở một nhà, người lớn cũng không tiện ra ngoài rêu rao chuyện con mình ăn trộm tiền mua đồ ăn vặt, chỉ có thể giận tím mặt đánh cho một trận.
"Mày cái thằng nhóc con thối tha, mày dám. . ."
"Ông đây đánh chết mày!"
"Đồ vô dụng!"
". . ."
Một xu ba cái củ cải muối cũng ăn, phình bụng ra đấy, đắt như vậy, một củ cải làm được không ít đấy, một củ cải ở cửa hàng thực phẩm phụ mới bán bao nhiêu tiền chứ?
Bán đắt như vậy, cũng quá bất lương đi.
Trong lòng oán trách, nhưng mọi người đều ở trong khu tập thể, ngẩng mặt lên không thấy cúi mặt xuống thì thấy, ai cũng muốn giữ thể diện, với lại, người ta cũng không xúi con mình ăn trộm tiền mua đồ ăn, xét cho cùng thì cũng là do con mình vô dụng.
Chuyện này náo động không nhỏ, bảo vệ khu cũng chẳng để ý, người khác thì nhiều lắm cũng chỉ lẩm bẩm vài câu, cũng chẳng nói gì thêm.
Đặc biệt là, càng ở chung trong một khu tập thể, người ta càng không muốn cho người khác xem nhà mình trò cười.
Đánh con, dù cảm thấy món đồ chua kia đắt, nhưng cũng nghe không ít người nói ngon, nghe nói cả đầu bếp cũng đặc biệt nhờ người mua về ăn thử, muốn bắt chước làm theo, nhưng lại không hiểu rõ, thế là vì tò mò cũng đi mua một phần về nhà.
Không ăn thì thôi, chứ hễ ăn thì vị tươi mới kia lập tức làm người ta thích mê.
"Mẹ ơi, có phải là ăn ngon lắm không?"
Có đứa bị đánh còn đang đứng phạt ở góc tường kia, giờ cũng chẳng còn bận tâm đến đau, vừa xoa mông, vừa sụt sịt hỏi.
"Cũng được!" Đồ chua thường mặn chát hoặc chua lòm, món này thì vừa ngọt vừa chua lại giòn, còn có chút vị cay, nước ngâm còn ngọt lịm nữa, chẳng trách bán đắt hơn nhà ăn.
"Nhưng mà dù có ngon thì con cũng không được ăn trộm tiền nhà nhé." Vừa nhỏ giọng nói, vừa mắng thêm một hồi.
Đứa nhỏ vừa gật đầu đáp lại, vừa nói: "Mẹ, con biết rồi, con sai rồi, mẹ ơi, con có thể ăn hai miếng được không ạ?" Bắp cải thì nó mới ăn củ cải, cũng chưa ăn bắp cải bao giờ, không biết vị như thế nào.
Thấy con mình có dáng vẻ vô dụng này, chỉ cảm thấy giận không chỗ phát tiết, giơ que khều lửa lên định đánh, nhưng lại gắp một miếng đồ chua ăn, rồi lại một miếng nữa, mấy miếng xong thì nguôi giận, lười đánh.
Nhìn đồ chua mà mình đã ăn gần hết, bà mẹ có chút xấu hổ, lấy trong người ra hai hào: "Cầm bát đi, ra mua một phần về, tối ăn cái này."
"Nhớ đấy! Cũng đừng có ăn vụng, ta biết một phần có bao nhiêu đấy."
"Vâng, con biết rồi!"
Đứa nhỏ nghe không phải phạt nữa, tối còn được ăn đồ chua, lập tức mừng rỡ cười tít mắt, cầm bát, nhận tiền, vui vẻ chạy đi.
Các loại đồ chua mới về bán không chạy bằng củ cải muối, dù sao thì củ cải muối rẻ hơn một chút, bọn trẻ con mua cũng nhiều, những món khác đều do người lớn mua, người lớn đi làm về, số người mua cũng không nhiều, nhưng tính ra một ngày, cơ bản cũng có thể bán hết ba bình đồ chua.
Cứ ba ngày lại giao một lần hàng, mỗi lần mười bình, một bình có thể chia làm hai lọ, mỗi lần Trần Đại Liễu giao đồ chua, sau đó chở vỏ chai lọ về, tiện thể thu về hơn trăm tệ.
Hai đứa con nhà Trưởng khoa Chu cũng trộm tiền mua đồ chua, trộm mấy lần, liền bị phát hiện.
Vợ Trưởng khoa Chu giận quá liền cho hai đứa một trận.
"Còn học được cả trộm tiền hả, lại còn dám trộm tiền. . ."
"Hôm nay có kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi, nhất định sẽ đánh cho các người ba hồn chín vía, để xem có ai nấu cơm giặt quần áo cho các ngươi không. . ."
"Lớn gan thật."
Vợ Trưởng khoa Chu đánh nhẹ thằng nhỏ, đánh thằng lớn gấp đôi, thằng lớn vừa kêu đau, vừa lớn tiếng nói không công bằng: "Không công bằng, không công bằng! Tại sao đánh nó một cái mà đánh con hai cái!"
"Tại sao hả? Mày còn dám hỏi tại sao hả, mày giở trò tinh ranh, mày không tự động tay, xúi em trai mày động tay, bảo sao hai ngày nay em mày cứ quấn lấy ta đòi tiền, tình cảm là mày chỉ huy sau lưng đấy à. . ."
Trưởng khoa Chu tan tầm về nghe hiểu rõ tình hình, ngẩn người ra, mua đồ chua ăn á?
Đồ chua?
Nghe có chút quen quen, chẳng lẽ là đồ chua của Đặng Hữu Chí?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận