Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 623: Phong thủy luân chuyển (length: 7707)

Lâm Đại Binh ngơ ngác mất nửa ngày, thấy Trần Đại Liễu đến liền vội vàng tiến lên chặn người lại, kéo ra một góc.
"Thôn trưởng, ta hôm qua nhận được thông báo muốn dạy đám học sinh đã trưởng thành của đại đội mình, hướng dẫn bọn họ ôn tập, nói là muốn thi đại học?"
Trần Đại Liễu: "Đúng vậy."
"Thật sự là như vậy á? !" Lâm Đại Binh càng thêm kinh ngạc.
"Thôn trưởng, ngài có phải không biết, việc học đại học có điều kiện, là phải có người giới thiệu mới được, không cần thi, cứ giới thiệu là được."
"Ta biết chứ." Trần Đại Liễu ra vẻ không vui, chẳng lẽ ngươi coi ta là cái đồ chân đất không biết gì sao? Ta cũng từng ra ngoài làm không ít việc cho cô nãi nãi.
Lâm Đại Binh không quan tâm ánh mắt khó chịu của Trần Đại Liễu, tiếp tục hỏi: "Nếu biết vậy, ngài không nói chuyện này với cô nãi nãi sao?"
"Ngươi bị ngốc à?" Trần Đại Liễu sáng sớm đã qua đây để xem xem ai dám không đến lớp, hắn còn phải về nhà đốc thúc mọi người, vì chuyện này liên quan đến tiền túi của hắn, mà cô nãi nãi thì tính toán chi li như thế, có khi hắn bán hết nhà cũng không đủ.
Trần Đại Liễu đang phiền muộn, Lâm Đại Binh lại hỏi chuyện không đâu, hắn không bực sao được!
"Ngươi nghĩ cô nãi nãi ngu như ngươi à, cô nãi nãi cái gì mà không biết."
"Vậy biết còn..."
"Không phải." Trần Đại Liễu đánh giá Lâm Đại Binh từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Lâm Đại Binh, đồng chí Lâm, thầy Lâm, dạo này ngươi có hay không đọc báo đàng hoàng vậy?"
"Hả?" Lâm Đại Binh trong lòng thót một tiếng, theo bản năng đáp: "Không phải, tôi có đọc mà, thôn trưởng, sao tôi không đọc được chứ, ngoài việc soạn bài dạy học sinh, tôi đều xem báo chí để hiểu thời sự, cũng để mở rộng đề tài và hướng viết luận văn cho bọn trẻ..."
Trần Đại Liễu nghe đến đó gật đầu, sắc mặt hòa hoãn chút, nói thật, Lâm Đại Binh tuy không phải dân sư phạm chính quy nhưng để dạy dỗ bọn trẻ, có thể nói là đã bỏ rất nhiều công sức, thường xuyên chấm bài đến nửa đêm.
Có học sinh nào học sa sút, anh không tìm đến hỏi nguyên nhân, thì cũng kèm cặp cho học, đi đến thăm các gia đình cũng không ít, vậy mà đã được mấy năm rồi, người trong thôn ai nhắc đến thầy giáo Lâm Đại Binh này mà không giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Tốt lắm, Trần Đại Liễu thầm nghĩ, không uổng phí một tháng ba mươi lăm đồng tiền lương, còn có mười cân thịt, hai cân đường đỏ, bốn mươi cân lương thực.
"Ngươi cũng đừng làm quá sức." Trần Đại Liễu vừa nói, lại vừa cảm thán: "Nhưng cũng không trách ngươi được, ngươi có phải cô nãi nãi đâu mà thông minh được như cô ấy, không nhìn ra tin tức trên báo cũng bình thường thôi."
Lâm Đại Binh: "..." Sao hắn cảm thấy mình quen với việc bị thôn trưởng mắng ngốc vậy!
Nhưng mà, Lâm Đại Binh cũng đã hiểu ra ý, là cô nãi nãi nhận được tin tức từ báo chí ư?
Từ báo chí?!
Nhưng hai hôm nay báo chí hắn cũng xem qua, không hề thấy có lời nào về việc khôi phục thi đại học, lẽ nào còn có tờ báo khác sao?
"Được rồi, ngươi đừng nghĩ nữa, nói chung, đây là ý của cô nãi nãi, cô ấy nói cái gì thì là cái đó, nghe theo chắc chắn không sai." Giọng của Trần Đại Liễu mang theo vẻ tự hào không thể tả, cô nãi nãi của chúng ta đâu phải người thường, có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Nói xong, Trần Đại Liễu chuyển từ vỗ vai Lâm Đại Binh thành nắm chặt vai anh, nghiêm giọng cảnh cáo: "Thầy Lâm, ta nói cho ngươi biết, bốn thầy giáo mà ngươi đặc biệt rút ra phải trông coi bọn người này cho nghiêm, bọn họ không ít kẻ đã tốt nghiệp mấy năm, cứ như quen với việc ngang ngược bừa bãi, không nghiêm khắc trông coi, chắc chắn sẽ bỏ về."
Việc này rốt cuộc liên quan đến tiền trong túi hắn, Trần Đại Liễu không thể không vừa dặn dò vừa cảnh cáo.
Lâm Đại Binh nghe xong liền vội gật đầu: "Thôn trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ trông nom bọn họ cẩn thận."
Nhân lúc chưa vào lớp, Lâm Đại Binh chạy về văn phòng, lật những tờ báo cũ mấy ngày trước, vội vàng xem qua một lượt, vẫn không thấy tin nào nói về việc khôi phục thi đại học.
Đúng lúc chuông vào lớp reo lên, Lâm Đại Binh vội vàng bỏ tờ báo xuống, cầm quyển sách mới toanh, hít sâu một hơi, hướng lên lầu sáu đi.
Chỉ là khi Lâm Đại Binh đứng trên bục giảng, nhìn những học sinh đang ngồi sắp hàng bên dưới để học, không khỏi cảm thấy nhức đầu, những người này tuổi nhỏ thì không nói làm gì, mà người lớn cũng hai mươi, ba mươi tuổi, không ít người trong thôn còn là người làm việc giỏi.
Lúc trước khi anh vừa xuống nông thôn, việc nhà nông làm không giỏi, còn bị mấy người trong đám này khinh thường, ghét bỏ, mắng mỏ không ít.
"Thầy Lâm chào thầy."
Một tiếng chào hỏi này lập tức kéo Lâm Đại Binh đang ngơ ngác lại, anh thu lại vẻ lúng túng trên mặt, nghiêm nghị nói: "Các người tới đây để làm gì, các người còn rõ hơn cả tôi."
"Đã cô nãi nãi nói phải cho mọi người chăm chỉ học để thi đại học, không kể trong lòng các người nghĩ thế nào, có muốn hay không, nếu đã ngồi trong lớp, thì phải chăm chỉ học hành, tôi cùng với bốn thầy giáo khác sẽ tận tình dạy bảo."
Trần Đại Liễu đứng bên ngoài hành lang lớp học đang kiểm số người nghe thấy, liền gật gật đầu, đúng, chính là như vậy.
Sao hắn không biết những người này thật ra là bất đắc dĩ phải đến, chỉ là không muốn làm cô nãi nãi thất vọng, muốn nghe theo cô nãi nãi, coi như là hiếu thuận với cô, nhưng mà nếu đã tới rồi thì phải chăm chỉ học hành, sau này sẽ biết khổ có được hay không.
"Được rồi, bây giờ các người lấy sách ra, chúng ta lật đến trang đầu tiên."
Nói thật, Lâm Đại Binh cũng không biết bắt đầu dạy từ đâu, học sinh bên dưới tuổi tác lớn nhỏ không đồng đều, trình độ văn hóa cũng khác nhau, anh do dự một chút, vẫn quyết định dựa theo sách giáo khoa để giảng dạy.
Người ở thôn Ngưu La đương nhiên không ai dám không đến lớp, ngoại trừ người ở xưởng thực phẩm và phiên chợ sẽ muộn một hai tuần đến báo danh, còn lại đều đến đủ.
"Kỳ lạ, sao người ở thôn Hạ Tân còn chưa tới, lẽ nào không ai đến sao?" Trần Đại Liễu buồn bực nói: "Không đúng mà."
Trần Đại Liễu đi xuống lầu, đang định ra cổng trường thì thấy Chu Đại Hổ dẫn hơn hai mươi người chạy vội tới.
"Sao các ngươi đến muộn thế, trên kia bắt đầu vào lớp cả rồi."
"Hả?" Chu Đại Hổ nghe xong không rảnh nói chuyện với Trần Đại Liễu, vội nói một câu: "Vậy tôi dẫn họ lên trên trước, lão Trần, lát gặp lại nhé."
Không phải những người này không biết đường, mà là Chu Đại Hổ chưa đưa người tới tận lớp học thì chưa yên tâm, lỡ đâu mấy người này cảm thấy mất mặt mà bỏ đi giữa chừng thì sao.
Lâm Đại Binh vừa giảng chưa đến mười phút, thì thấy người của thôn Hạ Tân đã đến.
"Nhanh lên, tôi còn đang thắc mắc sao không thấy người nào ở thôn các người, thì ra là cả đám kéo đến muộn, sau này phải nhớ dậy sớm mà đến, đừng có đến trễ, chậm trễ thời gian của các bạn khác..."
Lâm Đại Binh là giáo viên, không ít đứa trẻ của cả hai thôn đều do anh dạy, giờ lại đến lượt họ, cho nên mọi người không để ý tới thái độ có chút không khách khí của anh, hơn nữa vốn dĩ đi học muộn là sai rồi.
Người ở thôn Hạ Tân liên tục xin lỗi, rồi mỗi người nhao nhao tìm chỗ ngồi xuống.
Lâm Đại Binh: "..."
"Chỗ trong lớp còn đủ, các bạn học có thể ngồi lên phía trên một chút, hàng một, hai vẫn còn chỗ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận