Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 390: Vẹn toàn đôi bên (length: 8074)

Vương Lệ Quyên nhíu mày: "Các ngươi hai người bớt nói vài câu đi. Người tìm về được là chuyện tốt, ở đây cũng không phải trong thành, trong núi có nhiều nguy hiểm các ngươi cũng không phải không biết."
Vương Lôi vừa mới về liền đến tìm Vương Lệ Quyên nói chuyện, nghe đến đó, cũng lên tiếng: "Trại chăn nuôi này vốn dĩ là do Bạch Hi kêu bà con trong thôn cùng nhau làm, chúng ta chưa đến thì đã có rồi, thôn xử lý như thế nào là do thôn quyết định."
Nàng ghét nhất Lưu Lan, ngày nào cũng chỉ biết dựa vào gia thế tốt của mình mà ở đây chê bai, ở kia than vãn, không biết đã làm bao nhiêu chuyện khiến bà con trong thôn có ý kiến với đám thanh niên trí thức bọn họ.
Dạo gần đây, Vương Lôi cùng người trong thôn làm việc chung, cũng nghe không ít lời phàn nàn của dân làng về thanh niên trí thức. Dù sao thì người dân trong thôn phần lớn đều ăn nói thẳng thắn, nói chuyện cũng không có gì che đậy, lại thấy nàng được cô Bạch Hi sắp xếp cho công việc, tự nhiên là muốn kể cho nàng nghe ít điều.
Lý Quốc Khánh cũng phụ họa gật đầu: "Đúng đó, bà con trong thôn đã rất tốt với chúng ta rồi."
Không phải sao, ăn uống cũng không hề bớt xén, một ngày công điểm phải bao nhiêu thì vẫn tính bấy nhiêu, cùng mọi người cùng nhau đi làm cùng nhau tan ca, thời gian đều như nhau, có thịt ăn cũng không hề bỏ mặc thanh niên trí thức, như thế còn chưa đủ sao? !
Dương Vệ Đông không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Lan và Triệu Minh Quân, rồi cùng Cao Chấn Quốc đi nấu cơm.
Hai người này không biết điều, vẫn nên tránh xa ra một chút thì tốt hơn, có thời gian đó còn không bằng chuyên tâm suy nghĩ xem nhà lều có thể trồng được loại cây nông nghiệp nào khác.
Lâm Đại Binh thì may mắn được ở riêng bên văn phòng, hôm nay cũng tự mình nấu cơm ăn, bằng không, nghe được những lời này nhất định sẽ trợn mắt khinh bỉ Lưu Lan và Triệu Minh Quân, hai kẻ đúng là ngốc nghếch không chịu được.
Mới đầu, có thể là cảm thấy thôn Ngưu La này không nói lý lẽ, nhưng ở lâu, Vương Lệ Quyên cũng không còn xoắn xuýt nữa, nghĩ kỹ lại, bọn họ mới là người ngoài, thôn Ngưu La là vùng quê hẻo lánh, quy tắc là do đời này qua đời khác từ mấy trăm năm trước truyền lại, quan niệm ở đây khác với bên ngoài, sao có thể chỉ dựa vào vài câu nói của họ mà thay đổi được.
Hơn nữa, nếu không có Bạch Hi bày kế, bọn họ đừng nói nghĩ đến chuyện thường xuyên ăn thịt, ngay cả mùi thịt cũng đừng mong ngửi thấy.
Nhìn cuộc sống của thanh niên trí thức ở các thôn khác, rồi nhìn lại cuộc sống của bọn họ ở thôn Ngưu La, Vương Lệ Quyên cảm thấy đã đủ tốt lắm rồi.
Chỉ cần thôn Ngưu La nói một tiếng cần thanh niên trí thức, e là những nơi khác đã tranh nhau đổ về đây rồi.
Thật ra, từ trước tết, đã có thanh niên trí thức ở thôn khác nhờ cô dò hỏi, xem xem thôn Ngưu La có còn nhận thanh niên trí thức nữa không, dù sau này phải ở lều, công điểm bằng với trẻ con trong thôn cũng được.
Trong vòng trăm dặm, ai mà không biết điều kiện của thôn Ngưu La tốt, thanh niên trí thức cũng có thể thường xuyên ăn thịt, đều là đi xuống nông thôn, đều là làm việc như nhau, ai mà không muốn đến một thôn tốt hơn chứ.
Vương Lệ Quyên liếc nhìn Lưu Lan đang lầm bầm một mình rồi đi về phòng, không khỏi lắc đầu, nói thế nào cũng không nghe, vậy cứ mặc kệ nàng ta vậy, rồi cũng sẽ có lúc Lưu Lan phải nếm trái đắng.
Người thôn Ngưu La có ý định muốn giấu diếm, đám thanh niên trí thức kia đương nhiên là không biết trong thôn có hơn ba mươi con lợn rừng.
Ngay sau khi đám thanh niên trí thức ăn cơm xong xuôi rồi đi ngủ hết, người thôn Ngưu La vẫn còn ở phía sau trại chăn nuôi tiếp tục làm việc.
Thịt lợn sau khi thu dọn xong được bưng ra từng chậu, hoặc là xẻ thành từng miếng ướp muối thô, hoặc là từng tảng từng tảng biến thành thịt muối.
Lợn rừng nhiều thật sự quá nhiều, trút giận xong thì liền làm hai mươi con, số còn lại mỗi nhà được chia hai mươi cân, cũng vẫn còn thừa rất nhiều.
Nếu không phải nhà nào trong thôn Ngưu La cũng đều trữ không ít muối từ trước thì thật sự là không đủ dùng.
Riêng trong thôn đã ăn hết một nửa con heo, đương nhiên, một nửa còn lại thì chia làm hai bữa cho Tiểu Hắc, dạo này, Tiểu Hắc chắc chắn không thể lên núi, trong thôn phải lo cơm nước cho Tiểu Hắc mới được.
Trời sắp sáng thì phía trại chăn nuôi mới yên tĩnh lại.
Dù là như thế, những chỗ thịt được phân về cho các nhà thì củi lửa vẫn luôn cháy, đây cũng là lý do vì sao dân làng thích trữ củi, giờ không phải là đã có dịp dùng đến rồi sao.
Ngày hôm sau, đám Lưu Lan bị đánh thức bởi mùi thịt, còn cảm thấy kỳ lạ, sao nhà dân trong thôn dạo này cứ cả ngày có mùi thịt thế nhỉ?
Có ý muốn nghe ngóng, nhưng người trong thôn cũng đâu phải kẻ ngốc, đây đều là cô nãi nãi vất vả lắm mới đem về cho bà con, cô nãi nãi giờ còn nằm trên giường, họ đâu có thể để người ngoài động đến một miếng thịt heo nào.
"Không nói thì thôi!" Lưu Lan lại một lần nữa thất bại, nhìn bóng lưng người dân bỏ đi, hừ một tiếng, bất mãn nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, như thể ai chưa từng ăn thịt vậy!"
Lời nói của nàng vừa dứt, người dân đi trước vừa được khoảng hai mươi mét dường như nghe thấy vậy, đột nhiên quay đầu lại, suýt chút nữa đã dọa Lưu Lan cắn trúng cả lưỡi, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Khi Chu Đại Hổ đến thôn Ngưu La, thì ở đây đang náo nhiệt.
Thấy từng con gà bị trói chân nhét trong lồng, hơn nữa, trong trại gà vẫn có người bắt gà đưa cho người ngoài.
Chu Đại Hổ không khỏi bước đến bên cạnh Trần Đại Liễu đang chỉ huy mọi người, không hiểu hỏi: "Thôn trưởng Trần, chuyện gì vậy?"
Bán gà sao?
Vậy sao không thấy xe hàng của hợp tác xã đến vậy?
Hôm qua hắn nghe nói cô Bạch Hi đã được tìm về, định đến xem có gì cần hỗ trợ không, nhưng nghĩ đến chắc thôn Ngưu La đang rối loạn, cũng không qua đó chen chúc, nên đợi đến trưa ngày hôm nay mới đến.
"Cẩn thận, để ý chút, đừng hở ra!"
Lời Trần Đại Liễu vừa dứt, nghe Chu Đại Hổ hỏi, liền tiện thể giải thích: "Cũng không có gì. Lão Chu, anh đến thật đúng lúc, hôm qua người trong thôn anh cũng không ít giúp tìm cô nãi nãi nhà tôi, người trong thôn tôi đã tính rồi, thôn anh có thể chia một trăm hai mươi ba con, cứ hễ ai ra tay thì bất kể nhiều ít, mỗi nhà một con."
"Hả?" Chu Đại Hổ nghe xong câu này thì sững người, vội vàng lắc đầu: "Không được, sao có thể thế được, nhà ai cũng mất công, chẳng phải ai cũng ra tay giúp sao, chuyện này lại đòi nhận gà, về sau nhà ai mà có chuyện, không cho được gà, vậy thì làm sao bây giờ!"
Nói cho cùng, bây giờ quan hệ giữa thôn Hạ Tân và thôn Ngưu La rất tốt, cũng chỉ là hỗ trợ tìm người thôi, sao có thể đòi nhận gà quý giá như thế.
"Việc nào ra việc nấy!"
Trần Đại Liễu không cho từ chối mà nói: "Nếu đã hứa với nhau rồi, người ta cũng đã ra tay giúp, số gà này nhất định phải nhận." Vừa khéo thôn đang không nuôi hết nhiều gà như thế, huống chi, nếu thôn Ngưu La mà thất hứa, ông trời sẽ quở trách, hao tổn phúc khí của cô nãi nãi thì không tốt.
Đem gà tặng đi, vừa đúng là thực hiện lời hứa, để những thôn khác biết thôn Ngưu La của bọn họ luôn coi trọng quy củ và chữ tín, mà lại có thể giảm bớt gánh nặng cho trại chăn nuôi của thôn, thấy đó đàn gà con, vịt con lại sắp lớn.
Chu Đại Hổ còn muốn nói gì đó, nhưng một người bên cạnh đã lên tiếng giúp Trần Đại Liễu khuyên giải.
"Thôn trưởng Chu, anh không cần từ chối đâu, ai mà không biết thôn Ngưu La của bọn tôi coi trọng quy củ nhất, và rất giữ lời..."
"Đúng đó, một khi chúng tôi đã nói thì y như rằng đinh đóng cột!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận