Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 34: Con kiến lại tiểu cũng là thịt (length: 7680)

"Có thịt không?"
Bạch Hi cũng thấy Trần Chiêu Đệ mặt mày nhăn nhó vì tiếc thịt, nhưng nàng giả vờ không thấy, dù sao không thể chỉ cho con linh hổ uống cháo qua ngày được.
"Có chứ, hai lát thịt khô đây." Nói đến đây, Trần Chiêu Đệ lại xót của, đây là đồ ăn của cô nãi nãi đấy, thịt thà hiếm lắm à nha, chỉ mong con hổ nhỏ này có chút lương tâm.
Khi Trần Chiêu Đệ định đi lấy, Bạch Hi bảo nàng cắt mười hai miếng thịt khô hươu ra, mỗi miếng khoảng hai lạng.
Trần Chiêu Đệ kinh ngạc: "Cô nãi nãi muốn cắt nhiều vậy làm gì?"
Chẳng lẽ là muốn cho hổ con ăn?
"Cô nãi nãi, hổ con còn bé, ăn không hết nhiều vậy đâu."
Con linh hổ nhỏ cũng nghe thấy câu này, trong lòng đang mừng thầm, hận không thể nhảy nhót trong lồng, lại nghe Trần Chiêu Đệ nói thế, liền bực bội, sao lại ăn không hết, có nhiều hơn nữa ta cũng ăn được.
Nhưng lời trong lòng nó còn chưa kịp nói ra, nghe Bạch Hi nói xong, liền ủ rũ nằm xuống.
Bạch Hi: "Ai bảo cho hổ con ăn, ngươi cắt đi, đưa cho người gác đêm hôm qua, họ đêm qua nơm nớp lo sợ thức cả đêm, cũng không dễ dàng gì."
Nếu không phải nàng khăng khăng giữ lại con linh hổ nhỏ, người trong thôn cũng không cần vất vả thế.
Biết rõ đi gác đêm có thể mất mạng, mà vẫn phải đi gác, không ai oán thán, không ai bất mãn, chỉ riêng điều đó thôi, với tính tình thưởng phạt phân minh của Bạch Hi, tự nhiên không thể coi như không thấy.
Chút thịt cỏn con mà thôi.
Trần Chiêu Đệ nghe xong, ngẩn người một chút, rồi vội nói: "Không cần đâu cô nãi nãi, nhiều người vậy, mà cô nãi nãi lại có nhiều thịt, hơn nữa, mọi người cũng không thấy làm vậy thì cô nãi nãi phải cho cái gì đâu."
Dù cô nãi nãi không mang hổ con về, thì nó cũng chạy xuống chân núi rồi, mà con hổ lớn tìm đến, cũng sẽ xông xuống núi mà thôi.
"Thôi đi, cứ làm theo ta đi." Bạch Hi xua tay, tỏ ý mình không muốn nghe, sau đó ngáp một cái, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên bụng, lúc nhắm mắt không quên nói: "Lúc đi nhớ đóng cửa lại."
Giọng điệu sai khiến thành thạo, như một người lớn, nếu người khác nghe được sẽ thấy Bạch Hi không lễ phép, nhưng ở thôn Ngưu La, mọi người đều quen rồi.
Trần Chiêu Đệ thấy vậy, đành dạ một tiếng rồi làm theo.
Khi cô mang thịt khô hươu đi, không hề biết con linh hổ nhỏ nhìn chằm chằm bóng lưng cô, hừ hừ nói, chờ xem, chờ ta lớn hơn một chút, ta sẽ bắt rất nhiều thịt về cho chủ nhân.
Chủ nhân, chủ nhân, người có nghe thấy không, ta sẽ lớn nhanh thôi, sau đó bắt thật nhiều thịt về cho người.
Khóe miệng Bạch Hi hơi cong lên, rồi trở mình đổi tư thế, quát khẽ: "Ngươi ngoan ngoãn ở đó cho ta!"
Sau khi Trần Chiêu Đệ theo lệnh của Bạch Hi mang thịt khô đến, mười hai người kia vừa kinh ngạc vừa cảm kích, buổi tối vốn định thay ca gác đêm, nhưng mười hai người này vẫn kiên trì canh gác.
Lý do rất đơn giản, nếu hổ lớn thật đến, bọn họ sẽ chắn trước, người khác cũng phải cùng nhau lên thôi, không khác gì cả.
Lại một đêm bình yên, trời sáng rõ, ngày thứ hai con linh hổ nhỏ bị nhốt trong lồng cũng trôi qua.
Hôm nay Bạch Hi không xuống nhà trên cây.
Bây giờ nàng không thể lên núi, cũng không thể ra suối, mà giờ mặt trời đã lên cao rồi, tốt nhất vẫn là ở nhà thôi.
Ngày thứ ba, sau khi ăn tối, Bạch Hi buồn chán xuống nhà trên cây.
Đi đến giữa bậc thang, nhìn những làn khói bếp lượn lờ xa xa của nhà dân, rồi nhìn dãy núi sau lưng ngày càng tối sẫm, nàng có chút mất hứng, bèn xoay người chuẩn bị về nhà trên cây.
Liếc mắt thấy con linh hổ nhỏ đang mong chờ nhìn mình, biết nó đang chờ ăn thịt, bèn tức giận nói: "Nhìn cái gì, ngươi ba ngày nay ăn hết gần ba cân thịt của ta rồi đấy, ngươi tốt nhất mau lớn lên, có thể săn được thịt rừng về cho ta, không thì, ta không có thịt ăn thì ngươi phải lên bàn."
Chuyện Bạch Hi cầm thịt cho con linh hổ ăn, Trần Đại Liễu đã lên nhà trên cây khuyên giải vài lần, tuy nói không hề đối đầu với nàng, nhưng ai cũng không muốn nghe người nhắc tới chuyện đó cả.
Hơn nữa nàng đã ngán thịt khô, đến cả trứng gà cũng không muốn ăn, nhưng mà trước mắt trong thôn người có thể ngày nào cũng được ăn thịt ăn trứng, thì cũng chỉ có nàng mà thôi.
Dù sao cũng không phải là đứa bé năm tuổi thật, Bạch Hi cũng không thể lăn ra khóc lóc đòi ăn thứ khác, thế nên, khi trong lòng không thoải mái là nàng lại trút lên con linh hổ nhỏ.
Vừa nói xong, con linh hổ nhỏ lập tức run bần bật, chủ nhân, ta giờ còn nhỏ, trên người có chút thịt nào đâu.
Bạch Hi nhe răng nói: "Kiến nhỏ cũng là thịt."
Chủ nhân, ta là linh thú của người đó, người thật nhẫn tâm ăn ta sao?
"Nhẫn tâm đấy!"
Chủ nhân, ta sẽ nhanh lớn thôi, người không nói là trong suối có cá sao, qua mấy ngày, ta sẽ đi bắt cá, ta còn bắt thỏ rừng với gà rừng nữa... Con linh hổ nhỏ vắt óc suy nghĩ.
Đây là những gì trước mắt nó có thể làm, đương nhiên, con linh hổ nhỏ cũng biết, nếu nó đi săn, thì chủ nhân chắc chắn sẽ đi theo, có chủ nhân ở đó, nó chắc sẽ không đến nỗi không săn được thịt rừng đâu.
Trêu đùa con linh hổ nhỏ một hồi, Bạch Hi mới vừa lòng chuẩn bị lên lầu.
"À phải, vết thương trên người ngươi thế nào rồi?" Trên người con vật nhỏ này có chút thương tích, nhốt trong lồng ba ngày, chắc cũng lành lặn gần hết rồi.
Chủ nhân yên tâm, vết thương trên người ta mau khỏi thôi. Sau khi con linh hổ nhỏ trả lời, một hồi sau nó mới giật mình nhận ra, nếu chủ nhân thật sự muốn ăn thịt nó, thì mới không quan tâm vết thương của nó chứ.
Chủ nhân, chủ nhân...
Con linh hổ nhỏ mừng rỡ nhảy nhót, rồi lại quá vui mừng mà làm đứt dây buộc lồng.
Bạch Hi ở trên lầu nghe thấy tiếng động, ghét bỏ lắc đầu: "Ngu!"
Lồng vừa ngừng xoay chuyển, con linh hổ nhỏ loạng choạng có chút choáng váng đầu, vừa đứng dậy liền nghe Bạch Hi nói câu đó, không khỏi mặt hổ đỏ lên, một giây sau liền nằm xuống, dùng móng vuốt che đầu lại, không dám nhúc nhích, giống như làm thế thì có thể xóa bỏ chuyện vừa xảy ra vậy.
Liên tiếp ba ngày trôi qua, đều không thấy hổ lớn tìm đến.
Dân làng tự nhiên yên tâm cho Bạch Hi nuôi con hổ nhỏ, chỉ là lo lắng nó ăn nhiều quá thôi.
Trẻ con trong thôn giờ thích nhất chạy đến nhà trên cây này, cũng chỉ là muốn sờ con hổ nhỏ một chút, nhưng con linh hổ dù gì cũng là linh thú, có thể thần phục Bạch Hi, nhưng bảo nó chịu những đứa trẻ này là không thể.
Lần nào đám trẻ con này cũng hăm hở đến, rồi thất vọng ra về.
Được một lúc thì lại hào hứng kéo nhau đến tiếp.
Từ sau khi con linh hổ nhỏ ở lại, mèo chó trong thôn đều trở nên ngoan ngoãn, không dám bén mảng đến gần nhà trên cây của Bạch Hi.
Chớp mắt, một tháng trôi qua.
Con linh hổ nhỏ bây giờ lớn hơn hồi mới ở với Bạch Hi một chút, đương nhiên, nó cũng đã ăn không ít thịt của Bạch Hi.
Lúc này, Bạch Hi đang lười biếng tựa người vào chiếc giường gỗ, ghét bỏ đá đá Tiểu Hắc ở dưới chân, rồi bị con linh hổ nhỏ đang bị ghét bỏ lập tức hiểu ý tránh ra một chút, nó biết, chủ nhân chắc đang ghét bỏ nó dựa gần, lông của nó làm nàng nóng.
Không sai, con linh hổ nhỏ đã bị Bạch Hi đặt cho một cái tên tục không thể nào tục hơn.
Còn về tại sao không gọi là Tiểu Bạch, Bạch Hi đâu có ngốc, như thế chẳng hóa ra là gọi mình còn gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận