Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 447: Hèn mọn cười (length: 7622)

Đại khái thời buổi này, các bậc cha mẹ trên đời đều giống nhau cả thôi, Đặng Hữu Chí dù thật thà, nhưng khi dạy dỗ con trai, cũng vẫn là dùng đòn roi, chỉ là đánh nhẹ hơn thôi.
Đặng Tiểu Quân vừa thấy dáng vẻ này, làm sao không biết lời mình vừa nói đã bị cha nghe thấy, không khỏi cảm thấy trong lòng run lên, nhưng đã bị nghe thấy rồi thì bị đánh cũng là đáng, thôi thì dứt khoát không để ý nữa.
"Ba, nếu bạn con đến tìm ba, ba nhớ cho bọn nó nếm thử một ít nha." Nếu không thì, mất mặt quá chừng.
Đặng Hữu Chí đang đi vào nhà, nghe thấy câu này, cũng không quay đầu lại: "Nếm cái rắm!"
Đặng Tiểu Quân thấy thế, không khỏi âu sầu, nó dường như đã thấy cảnh bọn trẻ trong khu nhà đều không ai chơi với nó nữa.
Dù không tin lời Đặng Tiểu Quân nói, nhưng trẻ con có mấy ai cưỡng lại được đồ ăn.
Mang chút nghi ngờ và không tin, vừa thèm thuồng vừa muốn xác minh xem Đặng Tiểu Quân có lừa mình không, vẫn có ba bốn đứa trẻ cố tình vừa chơi vừa tiến về phía phòng trực ban lò sưởi.
Đặng Hữu Chí còn đang xoắn xuýt xem mở miệng mời người ăn như thế nào, thấy mấy đứa trẻ cố tình đi ngang qua, một người lớn như hắn, làm sao lại không hiểu ý chúng.
Một đứa trẻ trong số đó lượn qua lượn lại hai ba lần, cuối cùng không nhịn được cơn thèm, tiến đến trước cửa phòng trực ban, mắt chằm chằm nhìn Đặng Hữu Chí bên trong, mắt thì láo liên nhưng lại giả bộ vô tình hỏi: "Bác Đặng ơi, con nghe Tiểu Quân nói ở đây bác có củ cải muối ăn được."
"Không có!" Đặng Hữu Chí không cần nghĩ ngợi đã phủ nhận.
"Con đã bảo Tiểu Quân là đồ lừa đảo mà!" Không xa, mấy đứa trẻ khác nghe được liền nhao nhao hô lên.
Đặng Hữu Chí nói tiếp: "Không phải củ cải muối, mà là củ cải miếng."
Hắn chịu sửa lời, là vì nhớ lúc nhỏ mình cũng chẳng có ai chơi cùng, mà nói, cho bọn trẻ con ăn thử, coi như ăn thử khai trương đi?!
Vốn định quay người bỏ chạy mắng Đặng Tiểu Quân một trận, nhưng lũ trẻ đầu to nghe thấy, sững người ra một chút, rồi mới ngập ngừng hỏi: "Có củ cải miếng ạ? Mà ăn được thật sao?"
"Đương nhiên ăn được!" Sao lại có câu này, củ cải miếng sao lại không ăn được, tuy nhỏ nhưng cũng là củ cải muối ngon mà.
Đứa trẻ gãi gãi cái đầu có vẻ lớn hơn so với thân hình, liếm liếm môi, hỏi: "Vậy cho con một miếng được không ạ?"
Nói rồi, lại còn dặn thêm: "Loại không trả tiền đó nha."
"Được!" Vốn dĩ là ăn thử không mất tiền, Đặng Hữu Chí gật đầu đồng ý, quay người liền mở nắp lọ trên bàn ở phòng trực ban, lật miếng vải gạc lên, sau đó chuẩn bị gắp một miếng ra.
Quay đầu tìm kiếm, hắn cũng không tìm thấy đồ đựng, nên tiện tay xé một góc tờ báo cũ, đón lấy miếng củ cải gắp ra.
"A, chỉ có một miếng thôi hả, nhiều hơn cũng không có."
Vừa thấy có củ cải miếng thật để ăn, tuy không lớn nhưng đứa trẻ đã mừng quýnh, vội vã bước lên hai bước, không cần cầm tờ báo mà trực tiếp túm lấy miếng củ cải đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Cảm ơn bác Đặng ạ."
Đặng Hữu Chí cười cười, không nói gì, chờ đứa trẻ đầu to nuốt hết củ cải, lúc đang không ngừng nuốt nước miếng, cười hỏi: "Sao hả, ngon không?"
Đứa trẻ đầu to gật đầu lia lịa: "Ngon!"
"Chỉ là chưa kịp cảm nhận vị gì đã hết mất rồi."
Câu này làm Đặng Hữu Chí bật cười.
Mấy đứa trẻ đứng túm tụm xem náo nhiệt từ xa không ngờ ở lò sưởi thật có củ cải muối ăn được, càng không ngờ là đứa đầu to lại xin được, đều ngây người ra tại chỗ.
Một giây sau, một đứa trẻ đã ba chân bốn cẳng chạy đến, cũng líu ríu mở miệng: "Bác Đặng ơi, còn không, cho con một miếng đi?"
"Cả con nữa~"
"Con cũng muốn!"
"Con, con, bác Đặng ơi, cho con một miếng đi!"
"Bác Đặng, con cũng muốn ăn một miếng!"
Đặng Hữu Chí sững sờ một lúc, rồi nghĩ ngợi, giơ tay ra, làm cho bọn trẻ trật tự: "Có thể cho các cháu ăn, nhưng mỗi người một miếng thôi, không có nhiều đâu."
Lần này, thì không xé báo nữa, mà bảo mấy đứa trẻ xếp hàng, sau đó dùng đũa gắp cho mỗi đứa một miếng.
Đứa trẻ đầu to cũng muốn ăn, cùng đi xếp hàng, nhưng Đặng Hữu Chí xua tay: "Không được, đã nói mỗi người một miếng rồi, vừa nãy cháu ăn rồi, không được đòi nữa."
"Bác Đặng... Một miếng thôi."
"Không có, không có."
Đặng Hữu Chí: "Cho các cháu ăn thử một chút là được, làm người không được được voi đòi tiên."
Mấy đứa trẻ khác vốn vẫn còn đang háo hức chờ, đều muốn xin thêm miếng nữa, thấy xin không được thì liền như ong vỡ tổ chạy đi.
Không bao lâu sau, những đứa trẻ khác nghe được tin cũng nhao nhao kéo đến, nhưng không ai dám mở miệng trước.
Đặng Hữu Chí thấy thế, nghĩ ngợi, trong bình còn khá nhiều đồ ăn thử, cứ mở ra đậy vào thế này, chắc cũng không giữ được lâu, hay là cho chúng ăn thử đi?
Nhân viên nhà máy mỏ có cuộc sống khá ổn, nhưng con cái đông, cũng có chỗ không lo được, nhà Đặng Hữu Chí cũng đang nuôi con, nhìn lũ trẻ háo hức như vậy, cũng thấy chạnh lòng.
Thôi thì, nếu trong làng có ai nói ra thì anh sẽ bỏ tiền bù lại.
Hôm nay coi như là anh mời bọn trẻ ăn một bữa vậy.
Nghĩ thế, Đặng Hữu Chí cũng không cảm thấy xoắn xuýt khó chịu nữa, trên mặt anh hiện ra vẻ tươi cười, nhìn lũ trẻ còn đang rụt rè đứng phía trước, nhoẻn miệng cười, ngoắc ngoắc ngón tay, hỏi: "Có muốn ăn củ cải miếng không nào?"
Lúc này nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ thấy Đặng Hữu Chí thật kỳ quặc.
Bởi vì đầu tóc anh bù xù, tay cầm đôi đũa, đứng ở cửa phòng trực ban, vẻ mặt cười bí hiểm, còn ngoắc ngón tay với lũ trẻ, cảnh tượng kỳ lạ này nhìn qua có phần giống mấy ông chú biến thái thời sau này đang lừa trẻ con xem cá vàng.
Dù nụ cười của anh có chút hèn mọn, nhưng vẫn có đứa trẻ gật đầu.
Thế là, Đặng Hữu Chí cho bọn trẻ đã đến xếp hàng, anh lần lượt phát củ cải miếng cho chúng.
Có đứa trẻ thấy người đông, ăn xong rồi, định trà trộn vào hàng xếp lại, nhưng Đặng Hữu Chí nhận người cực giỏi, vừa thấy là gạt những đứa đã ăn ra khỏi hàng ngay lập tức.
"Ăn xong rồi thì đừng có xếp hàng nữa, hàng cũng hết rồi!"
Chỉ được ăn chùa một miếng, tuy chưa thoả mãn nhưng cũng hết cách, vì thế, lũ trẻ bị lôi ra cười trừ, đứng sang một bên, nhìn bạn mới nhận được củ cải miếng mà không khỏi hối hận vừa nãy đã ăn vội.
Nếu ăn chậm một chút, ngậm trong miệng lâu một tí thì...
Nhưng mà củ cải miếng vốn cũng không to, có chậm cũng chẳng nhai được mấy cái.
Rất nhanh, Đặng Hữu Chí phát hơn trăm người thì cũng sắp đến giờ tan tầm.
Phòng trực ban lò sưởi trở nên vô cùng náo nhiệt, lũ trẻ kéo đến, miệng thì nói củ cải miếng, mấy công nhân tan tầm nghe thấy, nghe vài câu thì không khỏi thấy buồn cười, chắc là Đặng Hữu Chí ở lò sưởi buồn chán quá rồi, còn lấy củ cải miếng ra dụ lũ trẻ chơi với anh.
(Còn có, còn có.) (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận