Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 615: Mềm hồ hồ bụng (length: 7894)

Tám mươi con heo, tính toán đâu ra đấy bán không đến hai tháng.
Cũng may, trong thôn lại nhập một lứa heo con về nuôi, lần này muốn nuôi một trăm năm mươi con, thêm vào thỉnh thoảng thu mua heo từ các thôn khác, thịt heo bày ở cửa hàng thực phẩm phụ cũng coi như miễn cưỡng đủ.
Hôm qua Tiểu Hắc săn được sáu con lợn rừng lớn, cũng chỉ kéo ba con về, nhưng vừa quá giữa trưa đã bán gần hết, vì thế lại bận sai người về kho đông lạnh kéo hai con tới, mới tạm đủ.
Nói là kho đông lạnh, kỳ thực là năm căn phòng lớn xây cho siêu thị, có người trông coi riêng, một trong số đó được Bạch Hi bố trí thành kho đông lạnh.
Nửa tháng trước, phòng vừa xây xong, Trần Đại Liễu cùng người trông kho tận mắt chứng kiến Bạch Hi biến căn phòng bình thường nháy mắt lạnh xuống, sau đó toàn bộ vách tường trong phòng kết một lớp băng.
Sau đó, Bạch Hi cũng bị bắt bồi bổ nửa tháng, ép cho Bạch Hi vì trời nóng ăn ít mà gầy hai cân tăng thành mười cân.
Bạch Hi vừa phiền muộn vừa sầu não, còn đặc biệt hỏi Tiểu Hắc.
Mà Trần Chiêu Đệ nghe được Bạch Hi hỏi Tiểu Hắc liền không nhịn được cười.
Bạch Hi: "Tiểu Hắc, ngươi nói, thịt mềm mềm ở bụng ta có phải nên rắn chắc hơn không? Ta lại nặng, ngươi cõng có vất vả không?"
Tiểu Hắc còn chưa kịp trả lời, Trần Chiêu Đệ đã vừa cười vừa vội vàng khuyên nhủ: "Cô nãi nãi, ai bảo ngài béo, ngài còn nhỏ, ai bụng cũng mềm cả thôi. Chút cân nặng của ngài, với Tiểu Hắc mà nói, nhẹ như lông hồng."
Tiểu Hắc phụ họa gật đầu, cũng đúng, chủ tử cho dù béo thêm trăm tám mươi cân nữa, với nó cũng chẳng là gì.
Bạch Hi: ". . ." Thôi, mình không nên hỏi, tự rước bực vào người.
Không biết Trần Chiêu Đệ đã nói gì, không hai ngày sau, Trần Nhụy đến nhà cây tìm Bạch Hi, dỗ Bạch Hi xong còn nhõng nhẽo ôm nàng, sau đó nói: "Cô nãi nãi, thịt ở bụng ngài mềm mềm, dễ ôm lắm."
Bạch Hi: ". . . Ngươi muốn à? Cho ngươi nè."
"Không không không." Trần Nhụy nghiêm túc lắc đầu xua tay: "Đây là phúc khí của cô nãi nãi, sao cháu dám nhận."
Trần Nhụy thực sự không thấy không tốt, rốt cuộc thời buổi này, ai cũng thích mập mạp, đại diện cho có phúc khí, cuộc sống tốt đẹp mà.
Nàng từ chối, chỉ là cảm thấy mình không xứng mà thôi.
"Nói đi nói lại, vẫn là thấy ta béo mà..." Bạch Hi thở dài.
Trần Nhụy vội nói: "Không phải đâu cô nãi nãi, ngài không béo, ngài như vậy mới dễ thương, lại đáng yêu nữa..."
Nàng còn định tiếp tục dỗ, nhưng Bạch Hi đã xua tay, tỏ vẻ không muốn nghe.
May mà Bạch Hi là cửu vĩ tiên hồ, chứ không cũng phải phiền muộn thêm mấy ngày.
Hôm qua đã bán năm mươi thùng cá, mỗi thùng cá nặng ròng tám mươi cân.
Còn hôm nay, người hâm mộ đến mua cá cũng không ít, ít nhất phải bán được hơn ba bốn mươi thùng, nếu không phải thôn Ngưu La chứa sẵn ba xe tải lớn thì không có mà bán mất.
Nhưng xe tải lớn hôm nay ra ngoài đã nhận thêm nhiệm vụ tiện đường mua cá mang về.
Lúc này.
Trần Đại Liễu mắng một trận cho những người đỏ mắt tỵ nạnh sau khi bực mình xả ra hết thì vui vẻ đến cửa hàng thực phẩm phụ mua một chai nước ngọt.
Nước ngọt vị quýt một hào rưỡi một chai, nhưng uống xong mang trả lại thì có thể lấy lại năm xu.
Trong cửa hàng thực phẩm phụ có người quen biết Trần Đại Liễu, thấy Trần Đại Liễu uống nước ngọt còn phải bỏ tiền ra, không khỏi kinh ngạc: "Trưởng thôn Trần, ông uống nước ngọt cũng phải bỏ tiền mua à?"
"Lạ hả!" Trần Đại Liễu bĩu môi: "Đây là đồ của cửa hàng thực phẩm phụ, chứ đâu phải của nhà ta, ta sao không cần trả tiền."
"Ơ? Chẳng phải là cửa hàng thực phẩm phụ của thôn ông sao?" Có người khó hiểu, tay trái vào tay phải ra, phiền phức vậy làm gì, chẳng lẽ để cho bọn họ xem?
Trần Đại Liễu nghe vậy lườm nguýt một cái: "Chợ phiên là cô nãi nãi nhà ta làm, là của tập thể thôn, cái gì trong này cũng phải tính chi phí, ta không trả tiền, ngươi không trả tiền, hắn không trả tiền, ai cũng không trả tiền, vậy cái chợ phiên này còn mở được không?"
"Đừng nói ta, ta là gì chứ, đến cô nãi nãi nhà ta đây, ăn uống gì cũng đều phải trả tiền." Nói xong, Trần Đại Liễu cầm nước ngọt, vừa hút vừa lắc đầu ra khỏi cửa hàng thực phẩm phụ.
Mấy người này, chỉ biết ham của rẻ, một chút quy củ cũng không có, may mà chợ phiên không mở ở chỗ bọn họ, nếu không thì không quá ba ngày là phải dẹp tiệm.
Quả nhiên không có điểm chung, cái này là cô nãi nãi nói, ở chỗ cao thì không tránh khỏi rét sao?!
Có người bán tín bán nghi, hỏi người bán hàng trong cửa hàng thực phẩm phụ, người bán hàng gật đầu, thật lòng nói: "Trưởng thôn Trần nói không sai, bất kể là cửa hàng thực phẩm phụ hay tiệm tạp hóa, siêu thị, ai lấy đồ đều phải bỏ tiền mua, không trả tiền là không được."
Lúc nói lời này, ánh mắt của người bán hàng liếc qua thẩm tử đứng ở góc sạp, hôm qua thẩm tử của nàng nửa đêm đã đến khuyên nhủ, nói đông nói tây, chính là muốn để nàng nhân cơ hội có chức vị tiện lợi mà lấy một ít đồ không dùng đến của cửa hàng thực phẩm phụ mang về.
Nàng sao lại không hiểu ý của thẩm tử, cái gì mà đồ không dùng đến của cửa hàng thực phẩm phụ chứ, đồ cửa hàng thực phẩm phụ không dùng đến là rác rưởi, phải bỏ đi rồi, vậy ngươi cần sao?
Nói đi nói lại, vẫn là muốn để nàng ăn trộm đồ, mà nàng là người như thế sao, công việc này bao nhiêu người tranh nhau muốn làm, nàng còn phải trải qua ba lần chọn lọc mới được nhận vào, nếu như làm việc này, mất việc là nhỏ, nhỡ chuyện lộ ra thì sao dám nhìn mặt ai, cả nhà còn mặt mũi gì?
"Thế này thì, các người cũng quá vô tình." Có người lầm bầm.
Người bán hàng cười khẽ: "Có khi vô tình lại hay, mở cửa hàng không quy củ thì cũng không được, nói chuyện tình nghĩa thì ở nhà là được rồi."
Lời này nói có lý, một số người nghe đều gật đầu lia lịa.
Thẩm tử của người bán hàng nghe xong thì nhếch mép, lủi ra khỏi cửa hàng thực phẩm phụ.
Con nhỏ ngốc này, bảo làm ít đồ thì không làm, chỉ toàn nói đạo lý suông, nhưng bây giờ đông người, cũng thực sự không tiện ra tay.
Cái cửa hàng thực phẩm phụ này cũng thật là, một cái quầy bán nước ngọt kem ly, mà còn làm thêm một cửa sổ nhỏ, trả tiền nhận đồ đều qua cái cửa sổ đó, có biết bao cặp mắt nhìn chằm chằm vào, muốn làm gì cũng không được.
Nàng làm sao biết được, việc làm cửa sổ nhỏ này là công lao của Trần Đại Liễu.
Hắn quá hiểu những tật xấu của dân thôn quê, không ít người đều có thói quen trộm cắp vặt, chiếm lợi của người khác.
Trước đây, chỉ cần không động đến người thôn Ngưu La, không chiếm lợi của thôn Ngưu La, thì hắn cũng không quản, nhưng nếu đã mở chợ phiên thì phải có quy củ, không thể để người ta tùy tiện chiếm tiện nghi, nói chi là trộm đồ.
Trần Đại Liễu đặc biệt hỏi Bạch Hi về vấn đề này, Bạch Hi nghĩ một chút, cũng đơn giản, liền đưa ra một chiêu.
Hơn nữa, số lượng hàng giao có sổ, mất thì trừ vào lương người bán hàng, một sạp hàng có hai người bán hàng, chỉ cần người bán hàng không ngốc thì đều không tự đi ngược với tiền lương của mình, tự nhiên sẽ nhìn người kỹ hơn.
(Ta muốn xin phiếu tháng, ngô, được không) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận