Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 132: Mã hậu pháo (length: 7630)

Tiểu Thạch Đầu nhìn quanh Tiểu Hắc, thật thà gật đầu: "Ách... Chắc là."
Chẳng phải tại Tiểu Hắc là cô nãi nãi nuôi, với người trong thôn vẫn luôn rất hòa hảo, vừa nhìn thấy một con bạch hổ to như vậy, sợ muốn chết khiếp.
"Vậy ngươi còn hỏi." Trần Đại Liễu lại cốc đầu Tiểu Thạch Đầu, thằng nhóc này đúng là đồ ham tiền.
"Mau nhìn, đó là người trong thôn chúng ta."
"Hỏi bọn họ xem có thấy không..." Câu nói sau chưa dứt, liền ngẩn người ra, tiếp đó là giọng kích động vang lên.
"A, cô nãi nãi ở đây." Quá tốt rồi, cô nãi nãi không bị Tiểu Hắc bắt đi.
"Quá tốt rồi, cô nãi nãi ở bên trong này." Cảm ơn trời đất, cô nãi nãi không mất.
Những người đuổi theo Bạch Hi đến vừa hay chạm mặt người trong thôn đang quay về, thấy Bạch Hi và Tiểu Hắc ở đó, mọi người không khỏi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy?" Có người thấy thế, vội hỏi: "Có chuyện gì, sao các ngươi hớt hải thế?"
"Chẳng phải là mọi người nghe tin người thôn Hạ Tân bắt nạt người thôn ta, nên vội vàng chạy đến giúp sao!"
"Thế là đến muộn rồi, chuyện đều giải quyết xong cả." Trần Hữu Phúc cười hắc hắc, đến chậm, nhưng không được chứng kiến cô nãi nãi uy phong áp đảo người thôn Hạ Tân.
"Giải quyết rồi? Không sao chứ?" Trong đám người đến muộn có Lý Hữu Tài, hắn lau mồ hôi trên trán, vội đi đến bên cạnh Trần Hữu Phúc.
"Giải quyết rồi, còn không đánh nhau, cô nãi nãi vừa mang Tiểu Hắc đến, các ngươi không thấy đâu, cô nãi nãi oai phong lắm..."
"Ha ha ha, cái cảnh tượng đó, đúng là hả dạ. Các ngươi biết đấy, thôn trưởng Hạ Tân luôn cậy mình thế lực, không chỉ hắn, người thôn họ cũng ỷ vào đông người, không coi ai ra gì, nhưng mới rồi trước mặt cô nãi nãi, nói năng lắp bắp cả lên..."
Lý Hữu Tài và những người khác nghe người trong thôn kể lại, mắt ánh lên tia sáng, vừa hưng phấn vừa vui mừng, đương nhiên, cũng có chút tiếc nuối.
"Đúng rồi, các ngươi chẳng phải nói chạy đến đây sao, sao lại chậm thế?"
"Đừng nhắc nữa." Lý Hữu Tài len lén nhìn Tiểu Hắc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta chạy đường vòng."
"Chạy đường vòng?" Có người không hiểu: "Sống ở trong thôn nhiều năm vậy rồi, đường xá cũng không thuộc sao? !"
"Không phải vậy. Các ngươi không hiểu."
"Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi không hiểu được." Vì có Tiểu Hắc ở đó, cũng vì hiểu lầm Tiểu Hắc, nên bọn họ không tiện kể chuyện này trước mặt Tiểu Hắc và Bạch Hi.
Bọn họ đâu biết Tiểu Hắc dẫn cô nãi nãi chạy hướng kia, họ đuổi theo không kịp, sau đó vừa đến ngã ba đường, một ngả đi hướng thôn giới Hạ Tân, một ngả là lên núi, vậy họ phải làm sao, nghĩ bụng Tiểu Hắc bắt cô nãi nãi đi, vậy chắc chắn là chạy lên núi rồi, thế là họ đuổi theo.
Chẳng phải là không biết người trong thôn đang đánh nhau với Hạ Tân thôn, cần người đến giúp, nhưng cô nãi nãi mất rồi, bị Tiểu Hắc bắt đi, cũng chẳng biết làm gì, chuyện này cái gì nhẹ cái gì nặng chẳng lẽ không biết.
Bạch Hi nghe bọn họ rì rầm bên cạnh, ha ha cười nói: "Các ngươi không hiểu, họ đến muộn ấy à, là vì thấy Tiểu Hắc dẫn ta chạy, tưởng Tiểu Hắc bắt ta đi, đoán chừng là đuổi theo nên chạy đường vòng."
"Thật là như vậy à?"
Lý Hữu Tài ngại ngùng gãi đầu, những người khác cũng ngượng ngùng đỏ mặt gật đầu.
Bọn họ cũng tìm một hồi, vẫn luôn không thấy nửa dấu chân Tiểu Hắc, lại có người nói có thể Tiểu Hắc đưa Bạch Hi hướng thôn Hạ Tân mà đi, thế là mọi người mới vội vàng chạy tới.
Bên này.
Thấy bóng dáng người thôn Ngưu La sắp khuất dạng, người thôn Hạ Tân cuối cùng cũng có người không nhịn được mà ngã quỵ, không ngừng thở dốc.
Đừng thấy vừa rồi đứng đầu mà chạy, đó là vì họ sợ hãi cứng người tại chỗ, không bước nổi chân, đó là một con bạch hổ to lớn mà, bạch hổ ăn thịt người, thật muốn bị gặm, kêu cha gọi mẹ cũng không kịp.
"Thôn trưởng, cứ thế này mà nhìn bọn họ đi sao?" Người thôn Hạ Tân không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi.
Chu Đại Hổ liếc người vừa hỏi, tức giận phừng phừng, nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng quát: "Vậy ngươi lên đánh nhau với bạch hổ một trận xem!"
Sức trấn nhiếp của Tiểu Hắc quá mức cường hãn, cho dù giờ đây đã không thấy bóng người thôn Ngưu La đâu, người thôn Hạ Tân một hồi cũng không dám lớn tiếng ồn ào, đã đủ xui xẻo rồi.
"Tôi, tôi..."
"Đúng đó, ngươi lợi hại thì ngươi đi mà đánh nhau với bạch hổ một trận xem."
"Tôi nói Chu Đại Kim, ngươi nếu thấy mình sống lâu quá, muốn tìm đường chết cũng đừng lôi chúng ta vào."
"Đúng vậy, vừa rồi thì không thấy ngươi lên tiếng, giờ người ta đi rồi mới nã pháo gì chứ."
Chu Đại Kim bị người trong thôn cùng nhau nói cho một tràng, vừa tức vừa vội: "Vậy các người cứ thế mà cam tâm nộp tiền cho thôn Ngưu La sao? Thôn Ngưu La dựa vào cái gì chứ!"
Năm trăm tám mươi đồng đó, đến một trăm đồng hắn còn chưa từng mua thấy, dựa vào cái gì mà thôn Ngưu La dám đòi nhiều tiền thế.
"Dựa vào cái gì? Ngươi bảo dựa vào cái gì, chỉ bằng thôn Ngưu La có một con bạch hổ to lớn!" Chu Đại Hổ hiện giờ sống lưng vẫn còn toát mồ hôi lạnh, cùng một cô nhóc tinh quái hay tùy hứng, mặc dù chưa thỏa thuận gì cả, nhưng hắn cũng luôn lo lắng đề phòng.
Hắn chỉ sợ sơ suất một cái, thôn Hạ Tân có người muốn uy lão hổ thật, cho dù hiện tại bị Chu Đại Kim làm cho tức muốn đạp hắn một cái, cũng chẳng còn sức nữa.
Nghe thấy lời này, người thôn Hạ Tân theo bản năng nhìn hướng thôn Ngưu La rời đi, có người tức giận mắng: "Thôn Ngưu La thật là gặp may, không biết kiếm đâu ra một con bạch hổ mà nuôi, nuôi hung thú như vậy, cũng không sợ người trong thôn mình bị bạch hổ ăn."
Đây đâu phải mèo hay chó, đây là bạch hổ, hung thú đấy, thật mà có người bị ăn, bọn họ nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng.
Có người nhỏ giọng nói: "Người thôn Ngưu La có bị bạch hổ ăn hay không thì ta không biết, nhưng mà ta biết, chúng ta nếu không kiếm tiền, bạch hổ chắc chắn sẽ ăn thịt chúng ta trước."
Chu Đại Kim trừng mắt: "Ngươi cứ vậy mà cam tâm giao tiền đi à?"
Năm trăm tám mươi đồng đấy, thôn có một trăm sáu mươi ba hộ, một hộ phải móc ít nhất ba đồng năm hào năm xu tiền ra, một ngày công điểm có bao nhiêu tiền chứ, vậy cần làm bao nhiêu ngày mới đủ đây.
"Không giao? Ngươi không giao thử xem, nhà ngươi là da đồng vách sắt à?"
"Chu Đại Kim, ngươi nếu mà lợi hại thì có thể không giao." Người vừa nói vừa bẻ ngón tay tính toán, lập tức đau lòng mà nhe răng trợn mắt.
Vừa nghĩ phải móc ba đồng nhiều tiền ra, thịt đau người chỗ nào có thể nói dễ nghe được, liền mắng: "Ngươi muốn tìm chết thì được, cũng đừng lôi chúng ta vào."
Ai mà muốn giao chứ, nhưng thấy tình thế này, không giao thì làm thế nào?
Chẳng thấy cô nhóc kia đã nói lời gì ra trước đó sao, ý nàng ta là muốn nói nếu không trả tiền, trả không đủ, thì sẽ để con bạch hổ đó tìm tới cửa.
Ai dám không muốn sống mà đi thử xem việc này.
Một con bạch hổ to như thế, lại nghe lời cô nhóc kia như vậy, bị đánh bị nắm cũng không tức giận, thủ đoạn đó đã đủ lợi hại.
Nhà nào cũng không chịu nổi một con bạch hổ to lớn như thế cả.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận