Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 766: Thần kỳ thiết kế (length: 7686)

"Mọi người đều biết đồ Bạch Ký Ngưu La có sức hút ma mị, những bộ đồ Ngưu La này một khi lên kệ chắc chắn sẽ bị người tranh giành vỡ đầu, điều này không cần phải bàn cãi."
Nghe những lời này, mọi người ở đó đều gật đầu tán thành, họ đương nhiên hiểu rõ điều đó, nếu không, họ đã không sốt ruột đến vậy.
Nhà họ Lý cũng thật là có số hưởng, lại có được mối quan hệ như vậy ở Trung Quốc, nếu không, chuyện tốt như vậy, đâu có phần cho nhà họ Lý.
Hiện tại mọi người chỉ có thể thông qua nhà họ Lý để liên hệ đặt hàng với Trung Quốc, nếu không, họ chắc chắn sẽ bỏ qua nhà họ Lý.
Nói đến cũng lạ, không ngờ bên Trung Quốc lại có người thiết kế ra được những bộ quần áo tân thời như vậy.
Phải biết rằng, ấn tượng của mọi người về Trung Quốc là nghèo nàn và lạc hậu, mua quần áo còn phải có tem phiếu, ăn cơm phải có phiếu lương các kiểu, nói chung là vô cùng rắc rối.
Về trang phục, trước đây cũng không phải không có đưa quần áo đi tham gia triển lãm, nhưng thiết kế không tạo được cảm giác tươi mới, chứ đừng nói là tân thời, hợp mốt.
Lần này, thật sự là quá bất ngờ.
"Đều nói làm ăn mà, hoặc là phải làm sớm, hoặc là phải làm thật tốt, chư vị đều là những tay lão luyện trên thương trường, điều này không cần ta phải nhắc nhở."
Lý La Kiệt dừng một chút, lại cười nói tiếp: "Chắc hẳn chư vị cũng có thông tin, chắc chắn cũng biết chuyện bên Gia Pha Tân đã đến nhà máy may Bạch Ký để giao lưu học tập rồi..."
Làm ăn, mỗi người có một kênh thông tin riêng, mọi người đều ngầm hiểu rõ.
Đây cũng là lý do vì sao mười mấy thương gia này lại sốt ruột đến nhà họ Lý như vậy.
"Vậy, theo đại gia thì mức giá bao nhiêu là hợp lý? Chắc hẳn trước khi đến đây, mọi người cũng đã bàn bạc và dự tính một mức giá trong lòng rồi chứ?"
Lý La Kiệt đã trì hoãn hơn nửa ngày, hết mời mọi người ăn cơm lại uống trà, nhưng vẫn không hề đề cập đến giá cả của đồ Ngưu La.
Mấy thương gia này dù đã dò xét ý tứ nhưng Lý La Kiệt vẫn không nói gì.
Đến giờ phút này, thấy sắp không giữ chân được nữa, Lý La Kiệt cũng không chịu nói giá, ngược lại đem vấn đề trả lại.
Ý hắn là muốn kéo dài thời gian, thứ hai, cũng là muốn xem, những người này khi mà nhất định phải có đồ Ngưu La thì sẽ đưa ra mức giá thế nào.
Đây gọi là "biết người biết ta trăm trận trăm thắng".
Nếu mấy thương gia này đưa ra giá không cao, hắn vừa vặn có thể quang minh chính đại nói giá không hợp lý, để bàn vào dịp khác.
Lý La Kiệt đoán không sai, mười mấy thương gia đến đây đều đã bàn bạc với nhau từ trước, chỉ thấy bọn họ nhìn nhau một cái, rồi lại giả bộ cúi đầu trầm tư.
Ước chừng hai ba phút sau, người đại diện là một thương gia có vốn dày nhất lên tiếng.
"Anh Lý, chúng tôi đặt hàng chắc chắn sẽ là số lượng lớn, mặc dù giá cả không cao lắm, nhưng cũng là "lãi mỏng mà bán được nhiều" thôi."
Ông ta đầu tiên nói vòng vo một chút, thấy sắc mặt của Lý La Kiệt không hề biến đổi, mới mở miệng: "Chúng tôi bàn bạc rồi, một bộ là một trăm nhân dân tệ, thế nào?"
Cô bé Lý Điềm Quả ngồi bên cạnh ghi chép không khỏi thở chậm lại nửa nhịp, cái gì? Một trăm tệ một bộ?
Mà người bên ngoài là Lý Hữu Tài dường như không nghe thấy báo giá, mặt không đổi sắc, chỉ có bàn tay đang đặt trên đùi là đang véo mạnh vào da thịt, miễn cưỡng kìm chế được vẻ mặt.
Lý La Kiệt nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi mấy phần: "Chư vị đang nói đùa sao?"
Đừng nhìn một trăm tệ một bộ có vẻ không ít, nhưng so với bên Gia Pha Tân thì đúng là rẻ hơn nhiều.
Thấy Lý La Kiệt dường như không vui, hơn mười thương gia kia cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bất quá, họ đều là dân buôn bán, dù cảm thấy ép giá có hơi "cưỡi đầu cưỡi cổ" Lý La Kiệt, dù sao ai cũng chẳng chê nhiều tiền.
"Anh Lý, "lãi mỏng bán chạy" thôi mà, chúng tôi đặt hàng cũng đâu có ít đâu."
Lý La Kiệt lắc đầu, cười nhạt nói: "Ta thấy, mọi người cũng không thật sự có ý muốn làm ăn, vậy thôi, hôm nay cứ thế này đã, hôm khác rồi bàn."
Nói xong, Lý La Kiệt chuẩn bị tiễn khách.
Mấy chục thương gia này vất vả lắm mới tụ lại được, chính là muốn nhanh chóng quyết định mọi việc, đã tốn hết cả buổi trời, làm sao có thể muốn bỏ về, lúc này người thì nâng chén trà, người thì uống cà phê, còn có người cười trấn an Lý La Kiệt.
"Anh Lý, chớ nóng vội, bàn chuyện làm ăn mà, cứ phải từ từ."
"Đúng đó anh Lý, anh chỉ bảo chúng tôi ra giá thôi mà, chúng tôi ra giá, anh không hài lòng thì anh cứ nói, có nói mới là làm ăn mà."
Lúc này, Trần Hữu Phúc đến gõ cửa, mặt anh ta không giấu được vẻ vui mừng: "Cô chủ tìm!"
Lý La Kiệt nghe vậy, lập tức đứng dậy, lịch sự ra hiệu với những người trong phòng khách một chút, rồi vội vàng đi nghe điện thoại.
Bạch Hi vừa về đến thôn liền gọi điện cho bên Gia Pha Tân, khác với những cuộc gọi từ bên đó gọi qua, mỗi khi Bạch Hi gọi cho Gia Pha Tân, bất kể chuyển bao nhiêu lần, đều có thể dễ dàng thông máy, lần này cũng không ngoại lệ.
Bên đó đang đợi điện thoại của nàng, vừa nghe thấy giọng nói của nàng, mọi người đều mừng rỡ khôn xiết.
"Cô chủ, dạo này cô vẫn khỏe chứ ạ?"
"Cô chủ, chúng cháu nhớ cô lắm."
"Cô chủ, đồ của thôn chúng ta ở bên đó hot lắm đó!"
"Cô chủ..."
Lý Thanh Mai mấy cô gái tranh nhau cầm điện thoại để gửi lời hỏi thăm Bạch Hi, báo cáo tình hình, Trần Hữu Phúc thì vội chạy đi tìm Lý La Kiệt.
Bạch Hi đầu tiên là cười trấn an đám con cháu đang kích động nhớ nhà, nghe các nàng báo cáo tình hình rồi hỏi: "Vậy nói là, đang bàn chuyện giá cả à?"
"Dạ, cô chủ, thương gia đang sốt ruột muốn đặt hàng, muốn chốt giá cả luôn."
"Cô chủ, cô xem, nên đặt giá bao nhiêu thì hợp ạ?"
Bạch Hi còn chưa kịp lên tiếng thì Lý La Kiệt đã chạy tới nghe điện thoại.
"Cô chủ, cháu là Lý La Kiệt!"
"Ừ." Bạch Hi đáp, liền nói: "Nói đi."
"Dạ." Lý La Kiệt hiện tại đối với Bạch Hi kính phục đến độ ngưỡng mộ, rõ ràng chưa từng đến Gia Pha Tân, vậy mà lại có thể thiết kế ra được những bộ đồ mà khiến cho thương nhân khắp cả các khu vực và quốc gia tranh nhau mua đến vỡ đầu.
Phải biết rằng, đây mới chỉ là nhóm thương gia đầu tiên, còn những người khác nữa.
Lý La Kiệt không cần nghĩ cũng biết, sau ngày hôm nay, bắt đầu từ ngày mai, chắc chắn sẽ có người lục tục kéo đến.
Đó còn là những người đặt hàng qua đường dây của hắn, số người đặt hàng qua Cục Ngoại thương cũng không ít, dù sao thì trong triển lãm trang phục lần này, cũng có không ít thương nhân các nước đến tham dự.
Lý La Kiệt cũng rất ngạc nhiên, hắn không rõ, Bạch Hi làm thế nào mà làm ra được những bộ đồ Ngưu La đó.
Trong nước hắn cũng đã đi rất nhiều nơi, cũng xem qua những mẫu mã trang phục đang thịnh hành, đa phần đều học theo trang phục trong phim, dù là như vậy, cũng đủ để mọi người chạy theo xu hướng rồi.
Cách làm của Bạch Hi, có thể nói, không hề có một chút liên hệ gì với phong cách và kiểu dáng trang phục thông thường trong nước, lại còn vượt xa các xu hướng thời trang hiện có.
Chỉ riêng cái kiểu quần ống loe thôi, ai có thể nghĩ ra được?
Nghĩ đến cảnh Trần Hữu Phúc mặc quần ống loe, đeo kính đen cool ngầu trên buổi triển lãm, Lý La Kiệt không khỏi kính nể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận