Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 378: Tới cửa chắn người (length: 8046)

Mùng một Tết, Chu Đại Hổ cũng đến nhà Bạch Hi chúc Tết, lễ phép hỏi thăm, sau đó trò chuyện một hồi mới cùng Trần Đại Liễu rời khỏi nhà trên cây.
Thật ra Trần Đại Liễu biết Chu Đại Hổ muốn hỏi gì, nhưng vì gần Tết rồi, hắn chưa muốn nói nên dễ dàng chuyển chủ đề, khiến Chu Đại Hổ hiếu kỳ vô cùng.
Mùng ba Tết, Chu Đại Hổ lại đến, đúng lúc xe của Hợp tác xã cung tiêu trên núi tới chở rau, dù không tiện đến gần, nhưng hắn cũng đứng xem từ xa.
Ngay trước cửa lều lớn có đặt một cái bàn, bên cạnh là một chiếc cân, các giỏ rau trong lều lớn đưa ra đều được đem lên cân, người thôn Ngưu La đã có kinh nghiệm nên cắt rau rất chuẩn, sai số mỗi giỏ không quá ba đến năm cân, nhờ vậy người ghi chép sổ sách cũng đỡ tốn công hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, năm xe rau đã được chất xong, khi xác nhận trong lều không còn rau nữa, kế toán của Hợp tác xã cung tiêu cùng ba người Vương Lôi bắt đầu đối chiếu sổ sách.
"Xe thứ nhất là hai ngàn một trăm hai mươi ba cân."
Sau khi xác định số lượng không sai, hai người thu chi của Hợp tác xã liền nhanh chóng đếm tiền đưa cho Trần Ba và Lý Điềm Quả phía Ngưu La thôn.
Tiền được bó thành từng bó để riêng cho người thôn Ngưu La tính, nên việc thanh toán cũng không bị chậm trễ.
Trần Ba và Lý Điềm Quả ban đầu đếm riêng, sau đó đổi cho nhau kiểm lại, khi xác nhận không sai, hai người cùng gật đầu với Vương Lôi.
Tiếp đến là tính tiền xe thứ hai, xe thứ ba…
Lúc này, Trần Đại Liễu cùng Trần Hữu Phúc, Lý Hữu Tài đang hàn huyên với chủ nhiệm bộ phận kinh doanh của Hợp tác xã.
Vị chủ nhiệm thấy vậy liền cười nói: "Trần thôn trưởng, thôn nhỏ của các ngươi đúng là nhân tài đông đúc."
Trần Đại Liễu cười ha hả: "Đâu có đâu, chúng tôi là nông dân, chỉ dựa vào đó kiếm sống thôi mà."
Chủ nhiệm nghe xong cũng cười, bụng thầm nghĩ, chỉ như vậy mà gọi là kiếm sống, vậy ta đã muốn được sống như thế.
"Rau củ trái mùa trong lều lớn của các ông đúng là rất tốt, nhưng khi đầu xuân thời tiết bắt đầu nóng lên, các ông định làm sao?"
Trần Đại Liễu lại cười ha ha nói: "Tự nhiên là giữ gìn lều lớn để năm sau lại trồng chứ, lều lớn này xây tốn không ít tiền mà. Lúc đầu chúng tôi trồng loại rau này cũng là do nhà trong thôn không ăn được hết, nghĩ là có lều lớn thì châu chấu cũng không bay vào được nên..."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc đứng bên cạnh cũng phối hợp với Trần Đại Liễu, bụng nghĩ thầm, thôn trưởng quả nhiên là lợi hại, cái tài nói dối không chớp mắt này còn cần phải học nhiều mới được, chủ nhiệm bộ phận kinh doanh đã từng trải qua nhiều chuyện, gian xảo như cáo, phải giữ vững tinh thần mới được.
Nghe những lời này, chủ nhiệm gật gù tỏ vẻ tán thành, nhưng trong lòng thì cho rằng Trần Đại Liễu và những người khác quá tham lam, cứ nghĩ đây là rau chín hào một cân, so với chợ đen không lời là bao, cũng thật là mạnh miệng mà đòi năm sau lại trồng, chẳng lẽ cho rằng sang năm vẫn bán được giá đó sao?
Nếu không phải biết đây là tập thể của thôn, ông đã nghĩ là thôn này xuất hiện địa chủ rồi.
Đương nhiên, nếu thật lòng mà nói, vẫn là những người có tiền ăn thôi, từ lần mua trước, thi thoảng lại có người đến Hợp tác xã hỏi mua, nếu không ông cũng không phải đầu năm đã đến chở rau thế này.
Chờ người Hợp tác xã rời đi, nụ cười trên mặt Trần Đại Liễu mới tắt hẳn.
Lý Hữu Tài đứng bên cạnh hỏi: "Thôn trưởng, mảnh vườn rau này của chúng ta, thật sự đầu xuân là không trồng nữa, phải đợi sang năm mới trồng sao?"
Trần Đại Liễu đang bực mình, nghe Lý Hữu Tài nói những lời không đầu óc này, không nhịn được liền giáng một cái tát: "Ngươi ngốc à, có phải ngươi không mang não không? Ra đường đừng nói ngươi là người của thôn, đừng nói là thôn Ngưu La, ta mất mặt."
Lý Hữu Tài ôm đầu, ngây ngốc nhìn Trần Đại Liễu đang mắng mình, một hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Thôn trưởng, tôi không hiểu mới hỏi mà, các cụ dạy không hiểu thì phải hỏi."
"Ngươi sao lại còn đần hơn heo vậy, không đúng, heo còn thông minh hơn ngươi. Ngươi có động não không..."
Trần Hữu Phúc đứng bên cạnh im lặng không nói gì, thật ra anh ta cũng không hiểu, nhưng Lý Hữu Tài hỏi nhanh một bước, nếu không người bị ăn tát đã là anh ta rồi.
Trần Đại Liễu mắng một hồi, nhận lấy ly nước Lý Điềm Quả đưa cho uống mấy ngụm rồi mới đỡ tức giận, nhưng vẫn không vui liếc Lý Hữu Tài: "Dùng não mà nghĩ xem, mười mẫu vườn rau này tại sao không thể trồng tiếp, nó tốt, lại chẳng có chỗ nào không tốt, tại sao không trồng. Cho dù đồ ăn vào mùa hè giá có rẻ, có thể bán được thì vẫn cứ bán, không được thì cả thôn mình không ăn hết sao?"
"Không thì đem rau nuôi lợn gà vịt có được không? Những thứ đó có thể bán lấy thịt lấy trứng, cũng có thể đổi ra tiền mà."
Nói đến đây, thấy Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc vẫn không hiểu ra, Trần Đại Liễu tức râu muốn dựng ngược: "Tối về chép phạt tên người trong thôn hai mươi lần cho ta."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc nghe xong thì lập tức tái mặt, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, dường như Trần Đại Liễu cũng thấy vui hơn, dù sao thì cũng hơi ngốc nhưng mà nghe lời là được, cũng có thể dạy bảo.
"Lều lớn này có trải màng ni lông, chờ trời ấm không dùng thì ta tháo dỡ lều ra không phải tốt hơn sao, ruộng rau vẫn là ruộng rau, lại tiếp tục trồng chứ, ta đâu có nói ruộng rau trong lều chỉ trồng được vào mùa đông."
Đến đây, Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài mới vỡ lẽ, bừng tỉnh gật đầu lia lịa.
Trần Đại Liễu thì liếc mắt nhìn hai người, hừ một tiếng: "Lười nhìn hai người, mau dọn dẹp chỗ này đi."
Nói xong, Trần Đại Liễu cùng ba người Vương Lôi chờ ở phía sau đi về phía văn phòng thôn.
Chu Đại Hổ vốn thấy người của Hợp tác xã đã đi thì định đi đến gần, ai ngờ Trần Đại Liễu vừa nói không hợp liền tát Lý Hữu Tài, rồi lại mắng cả Trần Hữu Phúc, hắn dù sao cũng là người Hạ Tân thôn, là người ngoài nên không tiện đến gần.
Nhưng Chu Đại Hổ không biết, Trần Đại Liễu giả bộ không nhìn thấy hắn, lúc quay người cùng ba người Vương Lôi đi thì khóe miệng đã nở nụ cười đắc ý.
Thực ra, trước đây Trần Đại Liễu cũng đã từng hỏi câu hỏi giống như của Lý Hữu Tài, về việc lều lớn làm sao khi đầu xuân.
Bạch Hi đã nói với hắn một câu: "Cứ tiếp tục trồng rau đi, tháo màng ni lông ra cất lại, đến mùa đông năm sau lại dựng lên tiếp tục trồng là xong chuyện."
Trần Đại Liễu xem thường sự kiên trì của Chu Đại Hổ, thấy Trần Đại Liễu đang bận rộn thì về trước, đến ngày hôm sau lại đến.
Lần này, hắn chặn ngay cửa nhà Trần Đại Liễu.
"Trần thôn trưởng..."
Đối mặt với gương mặt tươi cười của Chu Đại Hổ, Trần Đại Liễu sao không biết hắn đến có mục đích gì, nhưng nể tình người ta cười tươi như vậy, vả lại cô nãi nãi cũng không cấm người Hạ Tân thôn học theo, nên trực tiếp hỏi: "Là chuyện rau trong lều lớn?"
"Đúng đúng đúng." Chu Đại Hổ cười tươi hơn nữa.
Hôm qua dù đứng hơi xa, không nghe thấy rõ ràng Ngưu La thôn kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng từng bó từng xấp tiền kia hắn đã nhìn thấy rõ, sốt ruột cả đêm về nhà không ngủ được.
(Cảm ơn các tiểu khả ái đã khen thưởng nha, cảm ơn phiếu phiếu của các tiểu khả ái, ta lén lút đổi mới rồi. Yêu các nàng ~~)(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận