Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 644: Cô nãi nãi đều nói lạp (length: 7619)

"À, được, tốt tốt." Trần Đại Liễu: "Đều đưa cho ta đi, ta mang về."
Vừa dứt lời, Trần Đại Liễu nhìn dáng vẻ phong thư nhân viên đưa tới, không khỏi mắt trợn tròn: "Là giấy báo trúng tuyển đại học à?"
"Ừ, đúng đó, có bảy tám phong đấy." Nhân viên vừa nói, vừa xem phong thư trên tay, lật ra giấy báo của thôn Ngưu La và đại đội Ngưu La Sơn rồi đưa cho Trần Đại Liễu.
Trần Đại Liễu là thôn trưởng thôn Ngưu La, lại là người của đại đội Ngưu La Sơn, một tháng tới bưu điện bốn năm chuyến, nhiều năm như vậy, nhân viên bưu điện huyện đã quá quen thuộc với Trần Đại Liễu, việc Trần Đại Liễu nhận thư bưu kiện chưa bao giờ sai sót, đương nhiên sẽ cho phép nhận hộ, huống chi, thời điểm này, nhận hộ thư kỳ thực cũng rất phổ biến.
Thỉnh thoảng, nhân viên bưu điện cũng sẽ đến thôn Ngưu La mua chút lâm sản, lại càng thêm quen thuộc.
Bảy, bảy tám phong?
Trần Đại Liễu nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy mình vốn dĩ đã kích động, giờ lại càng muốn kích động hơn.
Cuối cùng, nhân viên đưa cho Trần Đại Liễu tổng cộng mười hai phong thư, trong đó có chín phong là giấy báo trúng tuyển đại học.
Dù lần trước đã có hai mươi sáu phong, nhưng khi nhận chín phong này, tay Trần Đại Liễu vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Hai mươi sáu cộng chín là bao nhiêu?
Là bao nhiêu vậy?
Má ơi, ta sao có chút choáng váng, ta đột nhiên không biết tính toán nữa.
Xong rồi, cô nàng mà biết thì nhất định sẽ cảm thấy ta vô dụng.
"Ba mươi lăm chứ sao!"
Câu trả lời của nhân viên làm Trần Đại Liễu hồi thần, hắn mới phát hiện mình đã hỏi ra những lời kích động trong lòng.
"Ba mươi lăm!" Trần Đại Liễu ngây ngô cười: "Ha ha ha, là ba mươi lăm, đúng, chính là ba mươi lăm, không sai, chính là ba mươi lăm..."
Nhân viên cũng biết Trần Đại Liễu đang vui mừng, cười nói: "Lão Trần đồng chí, bác cũng đừng quá kích động. Bất quá, cũng đáng để vui mừng, đây là chuyện đáng mừng mà. Chúng tôi đều muốn chúc mừng bác, người đại đội của các bác giỏi quá."
Trần Đại Liễu lập tức nhấn mạnh nói: "Là cô nàng nhà ta giỏi, cô nàng nhà ta giỏi."
Cô nàng khi ấy đã nói gì rồi nhỉ, chỉ cần không phải heo thì nhất định có thể thi đậu.
Thấy không, cô nàng đã nói trước cả rồi.
"Ha ha ha..." Trần Đại Liễu vui vẻ nói: "Cô nàng nhà ta đó, lợi hại nhất, ai cũng không bằng."
Xem xem trưởng thôn Hoàng, cũng dám chắc như vậy, chẳng phải là nhờ cô nàng mới dám nói với huyện là có thể có năm sinh viên đại học đó sao.
Nhân viên cũng biết Bạch Hi, cũng biết Bạch Hi là cô nàng thôn Ngưu La, nghe vậy liền cười nói: "Phải đó, Tiểu đồng chí Bạch thông minh."
Nghe người khác khen Bạch Hi, Trần Đại Liễu còn vui hơn là khen mình, trên mặt là vẻ tự hào và kiêu ngạo: "Đúng đó, đúng đó, cô nàng nhà ta ấy mà, nói chung là lợi hại, các người đâu có biết."
Trần Đại Liễu vừa hớn hở nói, vừa thu dọn thư, rồi vui vẻ cáo từ nhân viên, mới chuẩn bị rời đi.
Đi được hai bước, hắn khựng lại, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên, luyến tiếc hỏi: "Hết rồi sao?"
Nhân viên ban đầu ngơ ngác, sau đó liền cười ha ha, xua tay: "Hết rồi, hết rồi..."
Trần Đại Liễu bị chê cười cũng không để ý, nếu như bị chê cười mà có thể có thêm vài phong nữa, cho dù là một phong thôi, hắn cũng bằng lòng.
Trên đường trở về, Trần Đại Liễu luôn nhoẻn miệng cười, mặc gió lạnh táp vào cũng không để ý.
Chỉ là hắn không biết rằng, hắn vừa đi chưa bao lâu, bưu điện lại có thư mới tới, trong đó có cả thư báo trúng tuyển đại học mà hắn mong mỏi.
Ném những phong thư khác cho Lý Đại Đầu đi đưa, Trần Đại Liễu vác bao, ôm ba mươi sáu phong thư kia, soạt soạt soạt liền hướng nhà trên cây mà đi.
Trong ba mươi sáu phong thư, có một phong là thư của Lục Thần gửi cho Bạch Hi.
Nhưng Trần Đại Liễu tìm không thấy Bạch Hi, hắn kinh ngạc: "Cô nàng đâu?"
Trần Chiêu Đệ đang nấu cơm, nghe tiếng thì thò đầu ra: "À, thôn trưởng đó hả, cô nàng dẫn Tiểu Hắc ra ngoài rồi, hình như là nói, muốn mua mứt quả cho Tiểu Hắc đó."
"Cái tên Tiểu Hắc này!" Trần Đại Liễu im lặng, lúc nào cũng đòi ăn mứt quả, cũng không sợ làm hỏng hết răng, không thể đi săn.
Trần Đại Liễu ôm thư, đi tới đi lui trên nền gỗ, thỉnh thoảng ngó đầu về hướng chợ, đi hai bước, liếc ba lần, cho dù Trần Chiêu Đệ cũng biết là hắn đang gấp tìm Bạch Hi.
Trần Chiêu Đệ khó hiểu: "Thôn trưởng, ngài mà tìm cô nàng có việc gấp thì ngài đi về hướng chợ không phải là được sao?"
"Cũng đúng." Trần Đại Liễu kích động quá nên quên mất, hắn vỗ đùi một cái định đi, nhưng lại liếc nhìn phong thư vẫn còn đang cầm trên tay, liền lắc đầu: "Không được, ta vẫn là ở đây chờ cô nàng thì hơn."
Lỡ đi qua đó, dọc đường bất cẩn làm rơi, hoặc là lỡ mất cô nàng thì chẳng phải chậm trễ thời gian à.
Trần Chiêu Đệ cũng không biết là Trần Đại Liễu có việc gì mà vội tìm Bạch Hi đến thế, cô đưa ra gợi ý, thấy Trần Đại Liễu không chấp nhận, thì cũng không nói gì nữa, chuyên tâm nấu cơm nấu thức ăn.
Lúc này, Bạch Hi đang được một số người nhiệt tình chiêu đãi.
Chính xác hơn mà nói, là đang bị người ở chợ phiên nhiệt tình muốn mời ở lại sạp hàng nhà mình ăn uống đồ.
Không cần biết là cái gì, chỉ cần Bạch Hi ăn, thì hàng hóa của sạp đó chắc chắn sẽ bán chạy, thường là chưa đến bốn năm giờ chiều đã bán hết.
Giống như nhà lão hán bán dược liệu lúc trước vậy, cho dù lão hán thỉnh thoảng mới đến chợ phiên, chỉ bán dược liệu tìm được trên núi, nhưng mọi người vẫn thích mua dược liệu của lão, cứ như là sẽ có hiệu quả đặc biệt khác vậy.
Hôm nay.
Vất vả lắm mới thấy Bạch Hi đến chợ phiên một lần, không kể là sạp hàng mà nàng đã ăn qua hay chưa, chắc chắn đều rất nhiệt tình muốn Bạch Hi dừng chân ở sạp nhà mình.
Nhưng mọi người cũng biết không thể quá vồ vập, dù luôn nhiệt tình, nhưng cũng không có xấn đến quá gần, càng không dám vây Bạch Hi quá chặt.
Bạch Hi vốn chỉ muốn mua cho Tiểu Hắc vài xiên mứt quả, giờ còn mua thêm một chút cốm, một chút bánh dày, và vài thứ quà vặt khác.
Sau đó nàng vừa đi, hàng hóa ở mấy sạp hàng đó, chưa đầy một giờ cũng đã bán hết sạch.
Bạch Hi từ cửa sau siêu thị đi ra, Tiểu Hắc vẫn luôn chờ ở đây.
Trước khi cho Tiểu Hắc một xiên mứt quả, Bạch Hi ăn một viên khoai lang, rồi mới cưỡi Tiểu Hắc trở về.
"Tiểu Hắc, mứt quả này con ăn ít thôi, con phải nhớ mình là linh hổ, ăn thịt mới là thao tác chính xác của con..." Chủ yếu là, nàng mua mứt quả, người chủ quán không chịu lấy tiền, nàng đưa tiền, người ta lại khóc, khiến Bạch Hi có chút không tiện.
Tiểu Hắc vừa ư ử đáp lời, vừa thầm nghĩ trong bụng, tại mứt quả ngọt mà, vừa ngọt vừa chua, chủ tử cũng đâu phải thỉnh thoảng rất thích ăn đó thôi.
Bạch Hi không biết Trần Đại Liễu đang đợi, nên cũng không về nhà trên cây mà đi thẳng đến nhà máy thực phẩm.
Dạo gần đây, nhà máy sản xuất kem ly không nhiều, chủ yếu là mùa đông ít người ăn, kho lạnh đều chứa đầy kem ly, chỉ chờ đầu xuân để phân phối đi các địa phương.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận