Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 652: Ngươi là hảo dạng (length: 7599)

"Này đứa nhỏ, khóc cái gì, đây là chuyện tốt mà, chuyện tốt thế này mà còn khóc, quá là không có tiền đồ." Trần Đại Mộc vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói.
Trương Tú gật đầu: "Cũng phải. Đều mười bảy tuổi rồi, ngày nào cũng ở trước mặt cô nàng, mà chẳng học được chút trang trọng nào của cô nàng."
Đừng nhìn hai người miệng thì chê, nhưng trong lòng không biết là vui mừng đến nhường nào.
Chu Đại Hổ lúc này lại ghé tai thì thầm với Trần Tiểu Thông.
"Đội trưởng, ngươi nói xem, còn có nữa không?"
Không đợi Trần Tiểu Thông trả lời, Chu Đại Hổ đã kích động nói: "Ta cảm thấy là còn có đấy."
Trần Tiểu Thông: "..." Ngươi đã tự mình thấy thế, còn nhìn ra manh mối, ngươi hỏi ta làm gì.
Chắc chắn là còn, vừa nãy hắn đã liếc thấy, trong tay cô nàng có mấy phong thư, giống y như thư của Trần Nhụy.
Chu Đại Hổ thấy Trần Tiểu Thông cũng gật đầu đồng tình, mừng rỡ cười ha hả, trong lòng nhủ, ta không đòi hỏi nhiều, Ngưu La thôn cho dù có bao nhiêu người đỗ, chia cho Hạ Tân thôn ta một người là được, có một người cũng là lợi hại lắm rồi.
Bạch Hi dường như bị tiếng khóc của Trần Nhụy làm có chút do dự, nàng nhặt phong thư vốn đang tùy tiện đặt trên bàn lên, rồi cứ vậy trước mặt những người đang mong chờ, từng phong từng phong, giống như lật báo, xem lá bài vậy.
Hành động của nàng, khiến những người phía dưới đồng loạt hít vào một hơi.
Mọi người mắt trợn tròn.
Có người thấp giọng kinh hô một tiếng: "Hình như ta thấy trong tay cô nàng có mấy phong thư thì phải, giống với của Trần Nhụy."
"Vớ vẩn, chúng ta ai cũng có mắt cả."
Có người phản ứng lại, lại một lần nữa kinh hô: "Chẳng lẽ là có nghĩa là..."
"Đúng, tức là, người đỗ đại học của thôn chúng ta không phải chỉ có một người?!"
"Chắc chắn không phải một người rồi, ngươi không thấy cô nàng đang chọn đó sao?"
"Vậy người tiếp theo là ai vậy?"
Mọi người vừa thấp giọng bàn tán, vừa chờ Bạch Hi công bố đáp án.
Bạch Hi dường như đã xem đủ, mới tùy tiện ném mấy phong xuống, giữ lại một phong trên tay, nhìn lướt qua tên, gọi: "Lý Đại Bảo."
Hiện trường lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.
Ba giây sau, thấy không có ai đứng lên, mấy thôn dân sốt ruột đã bắt đầu giục giã.
"Lý Đại Bảo đâu, Lý Đại Bảo?"
"Lý Đại Bảo?"
"Gọi ngươi đó, Lý Đại Bảo, ngươi đang nghĩ gì vậy!"
Lý Đại Bảo bị đẩy một cái, mới bừng tỉnh: "Cái gì, cái gì? Làm gì thế?"
"Cô nàng gọi ngươi đấy, có phải hôm qua trộm gà trộm chó không? Sao giờ lại ngủ gà ngủ gật vậy."
"Không phải, ta, ta..."
"Đừng nói nữa, nhanh lên đi." Lý lão cha túm lấy tai Lý Đại Bảo, tiện chân đá vào mông hắn một cái: "Mau lên cho ta, cái đồ không bằng chó lợn này, dám ngủ gật trong lúc mở đại hội."
Lý Đại Bảo bị đá một cú cũng không giận, vội vàng chạy lên: "Cô nàng, cô nàng, con đây, con đây."
Lúc này, hắn đã nghe loáng thoáng từ những thôn dân xung quanh rằng, mình đã thi đậu, thi đậu đại học rồi.
Lý Đại Bảo chạy lên trước, lại không vội nhận thư, mà từ trong ngực lấy ra một thứ, cung kính đưa cho Bạch Hi.
"Cô nàng, đây là con làm cho ngài, là một món đồ chơi nhỏ." Lý Đại Bảo là thợ mộc có tay nghề rất giỏi, lại còn thích nghiên cứu mấy đồ tinh xảo.
Thì đây, trong lúc làm thợ mộc cùng với cha, bỗng nhiên nhớ đến mấy đồ mà sách nói mấy thợ khéo thời xưa từng làm, nên muốn làm một vài món cho Bạch Hi chơi.
Đồ còn chưa lấy ra, thì nghe thấy tin trong lớp bổ túc không ai thi đỗ, hắn nghĩ chắc Bạch Hi sẽ buồn, vì vậy mấy hôm nay đã thức đêm làm gấp, đến sáng nay, mới chuẩn bị xong.
Đó là một cái hộp nhỏ có kiểu cơ quan, chỉ cần bấm vào nút trên đầu, hộp sẽ thụt xuống, con chim cút ở trong sẽ trồi lên, hơn nữa còn kêu cuốc cuốc.
Chim cút vừa kêu, vừa xoay tròn di động trên nắp hộp.
Bạch Hi hơi kinh ngạc, cười cười, nhận lấy, gảy thử, thấy con chim cút xoay tròn, ngửa cổ kêu, cao hứng bật cười: "Ha ha ha, không tệ, rất được đấy."
Phải nói Bạch Hi cái gì mà chưa thấy, nhưng một món đồ chơi đơn giản này, tấm lòng này, lại làm nàng thấy ấm lòng.
Suy cho cùng đây là tấm lòng hiếu thảo của người trong thôn đối với nàng.
Lý lão cha đứng dưới xem, chỉ liếc một cái đã nhận ra, vì lúc con trai làm, ông cũng đã nhìn vài lần.
"Thằng nhãi ranh này!" Lý lão cha cười mắng: "Cũng khá lắm, biết hiếu thảo với cô nàng." Vừa có tay nghề, vừa thi đỗ đại học, lão Lý gia họ cũng có sinh viên đại học rồi, chuyện tốt đấy chứ.
Lý Đại Bảo được khen, ngượng ngùng cười: "Cô nàng thích là tốt rồi, chỉ là một món đồ nhỏ thôi, tay nghề con chưa tinh, sau này con sẽ làm cho cô nàng những thứ tốt hơn."
"Được."
Bạch Hi đương nhiên không cự tuyệt, nàng cười ha ha đưa giấy báo đến: "Này, giấy báo của ngươi."
"Dạ, cám ơn cô nàng."
Lý Đại Bảo nhận lấy giấy báo, vừa muốn quỳ xuống dập đầu, thấy Bạch Hi khoát tay không cho, liền chỉ đành cúi người.
Sau đó, hắn xoay người, giơ cao phong thư trên tay, về phía người nhà mình, hướng cha mình, lớn tiếng nói: "Cha, cha thấy không. Cha, con đỗ đại học rồi, cô nàng nói con đỗ đại học Hán Võ rồi ạ!"
"Cha, cha thấy không!"
Lý lão cha mặt đỏ bừng, vừa cười mắng, vừa đứng lên đáp lời: "Thấy rồi, thấy rồi!"
Đồ nhãi ranh, chỉ biết đắc ý với ông già ta.
Chẳng phải chỉ đỗ đại học sao, nếu không có cô nàng, mày có thi nổi không!
"Cha, đây gọi là gì ấy nhỉ? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con đào hang, con là con trai thợ mộc, con không những làm được đồ mộc, con còn thi đỗ đại học."
"Đúng! Con là giỏi!"
Câu này không phải Lý lão cha nói mà là bà con cô bác xung quanh vui vẻ đồng thanh đáp lời.
Lý lão cha mặt đỏ lựng, nhưng ông vui lắm, không có chuyện gì vui bằng chuyện này, mặc dù miệng vẫn lẩm bẩm mắng: "Thằng nhãi ranh! Thật là không biết xấu hổ."
Lý Đại Bảo mừng khôn xiết, hắn lại quay đầu nhìn Bạch Hi, cúi người sâu sắc chào nàng: "Cám ơn cô nàng!"
Bạch Hi gật đầu, sau đó khẽ vung tay, ý bảo hắn đến đứng cùng chỗ với Trần Nhụy.
Triệu Minh Quân thấy Bạch Hi lại lật phong thư, tuy không biết người tiếp theo là ai, nhưng anh biết, đại đội Ngưu La sơn, chắc chắn không chỉ có hai ba người đỗ đại học như vậy.
Thấy Lưu Lan chăm chú nhìn, Triệu Minh Quân thấp giọng nói: "Lưu Lan, chắc chắn vẫn còn náo nhiệt nữa đấy."
Lưu Lan không quay đầu lại: "Ngươi nói thừa thế."
Quy mô thế này, công bố trong đại hội đội, chắc chắn không phải chỉ ba năm người, đoán chừng phải có tầm tám đến mười người.
Lưu Lan dự đoán một cách thận trọng, là bởi vì vừa rồi Bạch Hi nói thành tích của lớp bổ túc không lý tưởng, không bằng so với dự đoán của Bạch Hi.
Nếu không phải do lời này của Bạch Hi, với kinh nghiệm ăn tát không biết bao nhiêu lần của Lưu Lan, cô chắc chắn đã đoán là mười mấy hai mươi người rồi, bởi vì hễ chuyện gì dính đến Bạch Hi thì thật không thể phân tích bằng lẽ thường được.
(Hôm nay bốn chương, ồ, các ngươi còn muốn xem nữa không) (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận