Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 369: Hai mặt ba đao (length: 8097)

Việc đi ngang qua không cho phép thôn hiện tại nuôi thêm gà vịt nữa, Bạch Hi lại có thể bảo người nghiên cứu dùng khí mê-tan để sưởi ấm giúp ấp trứng, tỷ lệ thành công và tỷ lệ nở cao hơn gà mẹ hoặc vịt mẹ ấp trứng cả nửa tháng.
Tình hình trong lều lớn ở thôn Ngưu La được các thôn khác vô cùng quan tâm.
Ngày qua ngày, không biết bao nhiêu người ngấm ngầm chế nhạo người thôn Ngưu La.
Tin đồn thổi tứ tung không ít, chỉ có đa số người thôn Hạ Tân là lo lắng cho thôn Ngưu La.
Suy cho cùng, trước đây thôn Ngưu La từng cho họ gà vịt và trứng, nên người thôn Hạ Tân tự nhiên cũng mong thôn Ngưu La tốt, có điều họ không tin có thể trồng được rau vào mùa đông.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, vườn rau trong lều lớn của thôn Ngưu La lại thật sự trồng được rau.
Chuyện này, Trần Đại Liễu vốn định giấu giếm một thời gian, nhưng hiện tại trong thôn có người ngoài ra vào, đương nhiên chỉ cần không đến hai ngày, việc vườn rau thôn Ngưu La đâm chồi đã lan khắp cả xã, không chỉ vậy, mà ngay cả xã bên cạnh cũng biết.
Không ít người lũ lượt kéo đến xem náo nhiệt, ai cũng chưa từng thấy ai trồng rau được vào mùa đông cả.
Nhưng Trần Đại Liễu cho người canh giữ lều lớn, trên đường đi tới lều lớn còn có người cản đường, nên những người chạy tới không mấy ai có thể nhìn thấy bên trong ra sao.
Thật nực cười, nhiều người như vậy, ào ào kéo tới, dù không làm mầm rau sợ hãi thì hơi nóng cũng sẽ hết sạch, mầm rau còn phát triển thế nào được?
Sau khi nảy mầm, mầm rau trong vườn lớn rất nhanh, chỉ khoảng một tuần là có thể tách cây ra trồng, các loại rau nảy mầm muộn hơn cũng lần lượt nhú mầm.
Lúc này, vườn rau trong lều lớn của thôn Ngưu La là một cảnh vui vẻ phồn vinh.
Nhưng, thôn Ngưu La thiếu lương thực vẫn là sự thật.
Khi Bạch Hi tách cây rau đi trồng thì ghé qua lều lớn, không phải Bạch Hi thích đi, mà là vào lúc này, mọi người trong thôn đều mong nàng có mặt, có nàng ở đó thì trong lòng mọi người sẽ an tâm.
Vì thế, Bạch Hi đứng trên một chiếc thùng gỗ đặc biệt chuyển đến trong lều lớn, rồi nhìn quanh tình hình trong lều lớn, chống nạnh, lớn tiếng: “Được rồi. Mọi người nghe ta đây, bây giờ bắt đầu làm việc, làm xong sớm thì người đầu tiên được đùi gà, người thứ hai và người thứ ba có chân gà, còn phía sau thì ăn phao câu gà!”
Bạch Hi nói xong, tay nhỏ vung lên, mọi người liền vui vẻ bắt đầu làm việc.
Dân làng bắt đầu làm việc, Bạch Hi đứng trên thùng gỗ xem một lúc, cảm thấy không thú vị, bèn cưỡi lên người Tiểu Hắc, rồi cả người và hổ chuồn ra khỏi lều lớn.
Xã vừa nghe được tình hình của thôn Ngưu La thì lập tức phái người tới xem, vốn còn định phái người đến học tập kinh nghiệm, nhưng vừa thấy lều lớn của thôn Ngưu La như vậy thì biết tốn kém không ít, liền từ bỏ ý định này.
Kinh nghiệm thì dễ học, nhưng chi phí này cũng không phải thôn nào cũng gánh nổi.
Khen ngợi thôn Ngưu La một phen, người của xã liền rút lui, rất nhanh, tin tức thôn Ngưu La thành công trồng rau trong mùa đông được xã viết thành báo cáo trình lên trên huyện, chẳng mấy chốc, huyện biết, thành phố cũng biết.
Lời khen và đoàn người tới học tập kéo đến, Bạch Hi biết những thứ này không thể giấu diếm, cũng không có ý định giấu giếm, vì thế Trần Đại Liễu chỉ đành dẫn đoàn học tập đi dạo một vòng trong lều lớn.
Những thứ này đều là cô nãi nãi tốn không ít công sức nghĩ ra, các ngươi bảo học thì học sao?
Nghĩ vậy, Trần Đại Liễu xảo quyệt nói nửa kín nửa hở.
“Thật ra chúng ta cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm, không dám nhận lời khen của tổ chức.”
Những lời khen ngợi chỉ là nghe cho hay, người ở xa đến mà không mang chút đồ hộp bánh ngọt gì, để cho cô nãi nãi chúng ta bồi bổ một chút, không có chút hiếu kính, dựa vào cái gì mà nói hết cho các ngươi chứ, lại không phải người thôn Ngưu La.
Trần Đại Liễu: “Đừng thấy mầm rau này giờ tươi tốt, mà giai đoạn chuẩn bị tốn công lắm đấy…”
“Nước thải từ hầm biogas dùng để tưới rau, là phân hóa học vô hại.”
Nói đến đây, Trần Đại Liễu lộ vẻ ngượng ngùng cười cười: “Nông thôn chúng ta nghèo quá, đói quá khổ! Để no bụng, chỉ đành nghĩ hết cách, tư duy phải khoáng đạt, nghĩ hết cách trồng nhiều hoa màu và rau củ hơn, có vậy mới không bị đói.”
“Năm nay châu chấu phá hoại quá nhiều, trong thôn chúng ta chẳng còn bao nhiêu lương thực, trồng rau mùa đông cũng là bị ép quá nên chẳng còn cách nào.”
“... Trong lòng ai cũng không cam tâm, nhưng vĩ nhân đã nói rồi, phải động não nhiều lên, não không dùng thì rỉ sét mất; gặp khó khăn thì phải tích cực đối mặt giải quyết, không có cách nào thì cũng phải nghĩ ra cách…”
Thấy mọi người trong đoàn học tập đều gật đầu tán thành, trong lòng Trần Đại Liễu âm thầm khen Lâm Đại Binh một câu, dạo này người trong thôn rảnh rỗi là lại đi nghe Lâm Đại Binh lên lớp, cái này là cô nãi nãi dặn dò, không ngờ những lời này dùng cũng khá được.
Trần Đại Liễu nói, sờ sờ tấm màng nhựa plastic của lều lớn, mặt lộ vẻ ưu tư: “Để mua được thứ này, chúng ta còn phải phái người đi tỉnh, trên đường gian truân thế nào không nói, vì mục tiêu, bao nhiêu khó khăn cũng không nề hà…”
Đoàn học tập vừa nghe vừa gật đầu, chờ ra khỏi lều lớn rồi, có người đột nhiên phản ứng lại, không phải nói về cách dựng lều lớn và các việc cần chú ý khi trồng rau mùa đông sao, sao lại nói lan man sang chuyện khác rồi?
Thế là nhanh chóng lại kéo Trần Đại Liễu lại hỏi.
Trần Đại Liễu mặt tươi cười hớn hở, ra vẻ nhiệt tình, trong lòng thì khó chịu lườm một cái.
Gần xong việc rồi đấy, còn học tập gì nữa, các ngươi có cô nãi nãi lợi hại như chúng ta à?
Các ngươi biết màng nhựa plastic này tốn bao nhiêu tiền không?
Nói đi nói lại thì đã qua bao lâu rồi, các ngươi giờ xây hầm biogas, xong lại dựng lều lớn thì cũng không kịp, chờ chuẩn bị xong cũng đã sang xuân rồi, còn trồng cái gì trong lều nữa chứ.
Vừa thầm nhả rãnh trong lòng, vừa giải thích, đương nhiên, Trần Đại Liễu vẫn phát huy sở trường nói ba câu thì lái sang chuyện khác.
Cũng không trách Trần Đại Liễu gian xảo như vậy, thân là người làm nông, tự nhiên có tư tưởng của người làm nông, chịu khổ chịu nghèo, vừa thấy có cái gì tốt là sẽ theo bản năng muốn giấu đi, sợ người khác biết sẽ cướp mất.
Thôn Ngưu La vốn đã không giống với những nơi khác, Trần Đại Liễu cũng biết người ngoài không thể hiểu được thôn Ngưu La.
Nếu đã không tán thành quy tắc của thôn Ngưu La họ thì biện pháp mà cô nãi nãi của thôn Ngưu La nghĩ ra, dựa vào cái gì mà phải cho người ngoài biết chứ.
Không quản các đoàn học tập kiến thức cao thấp, Trần Đại Liễu tiễn mọi người ra khỏi cổng làng, rồi quay người lại liền lập tức gọi người trong thôn mở cuộc họp.
“Ta nói với các ngươi nhé, các ngươi phải kín miệng vào, đừng có cái gì cũng đâm bị thóc, của hồi môn có chút xíu vậy thôi, nếu người ta học được hết, quay lại các ngươi gặp cảnh khốn khó đói bụng thì đừng có trách ai.”
Trên cây, Bạch Hi nghe được những lời này thì khóe miệng giật một cái, trong lòng tự nhủ, ta mà nói với Tiểu Liễu rằng việc trồng rau trong lều lớn không có ý giấu giếm, tính sang năm sẽ dạy cho các thôn khác trong xã, thì không biết Tiểu Liễu có tức đến mức râu cũng dựng lên không?
Đương nhiên, Bạch Hi cũng biết, lều lớn đúng là tốn rất nhiều tiền mới dựng lên được. Thời điểm này, thôn nào cũng thà ăn dưa muối với rau làm qua mùa đông, chứ không ai nghĩ đến chuyện dựng lều lớn cả.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận