Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 300: Liền là lão tổ tông cũng không được (length: 7900)

Mọi người đều nói như vậy, Trần Đại Liễu làm sao có thể nói không được, vả lại đây cũng là lời thật, giống như ở thôn Ngưu La, làm gì, hắn cũng đều phải cùng thôn họp bàn quyết định.
Cho dù cô nàng muốn làm gì, cũng đều do hắn chuyển đạt cho thôn, chỉ là hễ là cô nàng nói, đa phần mọi người trong thôn sẽ không từ chối mà thôi.
"Được, vậy ta sẽ chờ tin tức của ngươi."
Trần Đại Liễu đứng dậy, sau đó lại giả vờ vô tình nói: "Cô nàng nhà ta tính tình hơi gấp, nếu như các ngươi không đồng ý cũng sớm nói một tiếng, cô nàng nói nếu không được, nàng còn có cách khác, chỉ là không thích lãng phí thời gian thôi."
Chu Đại Hổ vội gật đầu: "Nhất định, nhất định, thôn trưởng Trần cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ không để cô nương Bạch Hi phải chờ lâu."
Khoảng thời gian này, hắn cũng nhìn ra được, hễ là Bạch Hi đưa ra, đều không phải là làm bừa, dù sao sửa đập nước thì sửa xong thật, còn về việc xây hầm khí mê tan hay trại chăn nuôi, bây giờ tuy chưa biết như thế nào, nhưng chờ hắn cùng mọi người trong thôn bàn bạc xong, vừa vặn qua đó nhìn thử xem sao.
Người thôn Hạ Tân nghe nói thôn Ngưu La nguyện ý đào lương thực ra đổi, còn nhiều như vậy lương thực, ai nấy cũng đều động lòng.
Nhưng khi nghe thôn trưởng nói về công dụng của mảnh đất đó mà thôn Ngưu La muốn, mọi người lại im lặng.
Lương thực thì ai cũng muốn, nhiều lương thực như vậy, chia ra mỗi người được mấy cân, hơn nữa mảnh đất kia cũng trước giờ chưa thể dùng làm gì.
"Hay là, chúng ta không đổi cho họ, chúng ta tự xây lò gạch thì sao?" Chu Đại Kim lên tiếng.
Thôn Ngưu La chẳng phải dùng đập nước để có được không ít lương thực đấy à, vậy nếu thôn Hạ Tân bọn họ tự xây lò gạch, chẳng phải sẽ đổi được tiền đổi được lương thực hay sao?
"Xây để làm gì, ai mà mua?" Chu Đại Hổ không vui hỏi một câu.
Thôn Ngưu La xây lò gạch là để người trong thôn họ dùng, chứ người Hạ Tân bọn họ giờ có thể dùng tới gạch ngói xây nhà sao?
Chu Đại Kim: "Chẳng phải người thôn Ngưu La muốn mua sao?"
Một người bên cạnh chen vào nói: "Nhưng chưa chắc họ đã mua của mình, hơn nữa ai mà biết xây lò gạch đốt gạch chứ? Làm như vậy, lỡ thôn Ngưu La không cho mình dùng nước thì sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lại một phen trầm mặc.
Chu Đại Hổ không khỏi thở dài, thật là một lũ heo, không có cái năng lực đó thì chớ, lại còn tham lam, đúng là làm gì cũng chẳng nên, ăn gì cũng chẳng dư.
Mọi người vẫn đang bàn tán, Chu thị ôm con trai, nhìn hai cô con gái trái phải có chút ngẩn người.
Có thể khiến thôn Ngưu La lấy nhiều lương thực như vậy ra đổi, không cần phải nói, ai cũng đều biết, khẳng định là chủ ý của Bạch Hi, trừ Bạch Hi, ở thôn Ngưu La không ai có thể làm chủ được chuyện này.
Nói đến đây, cũng chỉ có thôn Ngưu La có uy quyền nghe theo một đứa trẻ con bảy tám tuổi, chứ đổi sang thôn khác, dù bối phận của ngươi có cao hơn, dù ngươi là tổ tông, e rằng cũng không xong.
Chu thị nhìn con gái lớn, tâm tình có chút phức tạp, con gái nàng cùng tuổi Bạch Hi, còn lớn hơn Bạch Hi một chút, nhưng lại không có cái đầu óc của Bạch Hi, cũng không biết Bạch Hi thông minh thế nào.
Nghĩ đến cha của Bạch Hi, nghe nói hắn cũng có không ít sự tích, Chu thị lại không cảm thấy kỳ quái, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con thì sẽ đào hang thôi.
Lúc trước người kia còn một thân một mình vào núi săn sói, chẳng phải có câu nói rằng, cái gì, trò giỏi hơn thầy à, Bạch Hi bây giờ còn nhỏ đã lợi hại như vậy, vậy cũng là nhân tài thôi.
Người Hạ Tân vẫn đang hăng hái thảo luận, đủ loại ý tưởng đều có.
Đến khi tan họp, Chu thị cũng chẳng nghe ra được gì.
Chu Đại Hổ cũng không dám chần chừ, họp hai lần mà không có được ý kiến thống nhất, lập tức dùng uy nghiêm của thôn trưởng ra oai.
"Ta chỉ nói vài lời thôi, mọi người thấy đúng thì nghe, không đúng thì ta từ chối thôn Ngưu La, đến lúc đó có gì, mọi người cũng đừng có hối hận."
"Việc xây lò gạch, thôn mình chắc chắn là không được, một là giờ mình không có điều kiện đó, hai là chẳng ai biết làm cái đó, ba là mình còn dùng nước của thôn Ngưu La, không cẩn thận, người ta cắt nước, mình còn biết khóc vào đâu."
Tình trạng khô hạn vẫn còn tiếp diễn, chẳng ai biết còn kéo dài bao lâu, nói đi nói lại, đập nước ở vị trí kia thật sự tiện lợi.
Nghe Chu Đại Hổ nói vậy, mọi người đều yên lặng lắng nghe, tự mình suy nghĩ.
"Ta nghĩ thế này, mình làm như lúc trước sửa đập nước, không lấy lương thực, xây lò gạch cho thôn Ngưu La dùng, đến khi trong thôn mình có ai muốn xây nhà, cũng có thể mua gạch của thôn Ngưu La rẻ hơn. Dù sao mảnh đất đó cũng không trồng được gì, coi như kết giao với thôn Ngưu La, mọi người thấy thế nào?"
"Vậy không lấy được chút lương thực nào sao?" Có người hỏi.
Lương thực đó, mang một mảnh đất chẳng trồng được gì ra đổi, chẳng phải là như không, ai mà không động lòng chứ.
"Ngươi cần lương ăn thì sau này chẳng phải sẽ đào lương thực đi mua đồ à? Đạo lý cũng giống vậy thôi, sao lại không hiểu vậy!?" Chu Đại Hổ không nhịn được mặt nặng mày nhẹ, đúng là không có tầm nhìn xa chút nào.
Có người lẩm bẩm trong lòng, cơm ăn còn chưa có chắc chắn, ai mà biết đến khi nào mới có tiền xây nhà chứ.
"Thôn Ngưu La còn xây cả hầm khí mê tan và trại gà, dù không biết có tác dụng gì, nhưng ta không thấy cô nương Bạch Hi đó làm lung tung, lần nào cô ấy làm cũng đều mang lợi về cho thôn Ngưu La."
Chu Đại Hổ dừng một chút, nói tiếp: "Trước kia thôn Ngưu La ra sao, mọi người đều biết rồi đấy chứ? Còn không bằng thôn mình, vậy mà bây giờ thế nào, các người xem đi, người ta còn có thể lấy lương thực ra đổi, còn chuẩn bị xây nhà mới cho dân làng, toàn là gạch đỏ xi măng cả đấy."
Ý tứ là, gài thêm, chớ dính vào thôn Ngưu La thì sẽ chẳng có cái lợi gì đâu, chi bằng làm người phương tiện, cũng có thể tạo thuận lợi cho chính mình sau này.
Nghe những lời này, không ít người mắt sáng lên, rồi lại tối sầm xuống, nhao nhao hâm mộ người thôn Ngưu La, nếu như Bạch Hi là người thôn Hạ Tân của họ thì tốt rồi.
Lúc Chu Đại Hổ tìm đến thôn Ngưu La, chỉ thấy thôn Ngưu La chỗ nào cũng đều đang bận rộn.
Từ xa nhìn thấy Bạch Hi đang cưỡi Tiểu Hắc, Chu Đại Hổ cũng lễ phép gật đầu chào hỏi, vốn dĩ hắn còn định nói chuyện với Bạch Hi đôi câu, tìm cách thân thiết, nhưng Bạch Hi có vẻ bận, dẫn theo mấy người chẳng biết nói gì đó, rồi đi xa.
Bạch Hi đúng thật là đang bận, việc xây hầm khí mê tan và quy hoạch nhà cửa cho dân làng làm cùng một lúc, đương nhiên sẽ rất bận rồi, hiện giờ chỉ thiếu nguyên vật liệu mà thôi.
Trần Đại Liễu nghe được câu trả lời của Chu Đại Hổ thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ.
Rốt cuộc thì, sự thay đổi của thôn Ngưu La bọn họ ai cũng đều thấy cả, chỉ cần người Hạ Tân không ngốc thì đều không bỏ qua cơ hội này.
"Vậy được, điều kiện của thôn các ngươi chúng ta đồng ý, bên nào định ngày thì ta cứ qua thôi, sau này nếu người trong thôn các ngươi muốn gạch, ta có thể bán cho các ngươi với nửa giá."
Trần Đại Liễu ngừng một chút, suy tư một hồi mới lên tiếng: "Còn về chuyện hầm khí mê tan ngươi hỏi, chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, nhưng hiện giờ chúng ta còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, đợi có kết quả, nếu các ngươi muốn học, ta cũng có thể dạy lại cho các ngươi."
(Thấy có báo cập nhật, lập tức có tinh thần. Đây là chương chín rồi phải không?) (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận