Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 539: Xem ngốc tử (length: 7904)

Trần Đại Liễu: "Êm đẹp cái gì mà êm đẹp, hút máu đánh vào người ta để làm gì, đây mà gọi là cách hay à?"
"Mấy người coi chúng ta là đồ ngốc chắc!" Trần Thiên Minh cũng lườm nguýt: "Ăn gà nghe nói để bồi bổ, chứ có ai dùng máu gà mà bơm vào người bao giờ, thế không phải là hành hạ người sao!"
"Không phải, chuyện này là thật mà!" Hồ Thiên Kiều cuống lên: "Ta có thể không lừa các người."
Mấy người nông dân này cái gì cũng không biết, còn cứ cho là mình đúng, đúng là không có học thức đáng sợ, đến cả giao tiếp cũng không thể giao tiếp được.
Những người khác trong tổ nghiên cứu cũng nghiêm túc xác nhận chuyện này là thật, nhưng mặc kệ họ nói thế nào, Trần Đại Liễu và những người khác đều một mực không tin.
"Mấy người thôi đi, cái trò vớ vẩn này, chúng ta tuyệt đối không làm theo."
Không cần biết chuyện này có thật hay không, trong lòng Trần Đại Liễu và những người khác, cô nãi nãi của họ không thể giống với những người khác, người ta dùng máu gà máu vịt thì không sao, còn cô nãi nãi của họ là tiên nữ, làm sao có thể bơm máu gà vào người nàng được, như vậy không phải là sỉ nhục cô nãi nãi sao.
Bơm máu gà á?
Cũng thua mấy người này nghĩ ra.
Đúng lúc Trần Đại Liễu cự tuyệt đề nghị bơm máu gà của Hồ Thiên Kiều cho Bạch Hi, một giọng nói vang lên.
"Chuyện gì thế này?" Bạch Hi: "Sao mọi người lại tụ tập ở đây?"
Hồ Thiên Kiều nhìn theo hướng giọng nói, thấy một bé gái mập mạp tầm chín tuổi đang chậm rãi bước tới.
Bé gái này lớn lên rất xinh xắn, trắng trẻo mũm mĩm, mắt tròn xoe, khuôn mặt cũng bầu bĩnh, bàn tay nhỏ nhắn thì đầy thịt, nhìn thế nào cũng không thấy giống bé gái nông thôn.
Lúc này, mặt trời đã xuống núi, vừa vặn có ánh nắng chiếu lên người Bạch Hi, chiếc vòng tay vàng trên tay cô bé lấp lánh ánh vàng.
Hồ Thiên Kiều và những người khác vừa thấy, khóe miệng không khỏi giật giật, bé gái này từ đâu tới mà đeo vòng tay vàng to như thế, chẳng khác gì sợ người khác không biết mình có tiền vậy.
Chắc là con nhà địa chủ nào đó.
Không ngờ nơi heo hút này lại còn có chuyện này xảy ra, mấy ông cán bộ xã ở đây thật là quá tắc trách.
"Cô nãi nãi ~"
"Cô nãi nãi, người về rồi ạ."
"Cô nãi nãi, người đi đâu vậy, hôm nay người ăn cơm lại ít rồi..."
Nghe thấy Trần Đại Liễu và những người khác chào hỏi Bạch Hi, Hồ Thiên Kiều và mọi người lập tức tròn mắt.
Cái gì?
Đây là cô nãi nãi trong miệng của Trần Đại Liễu sao?
Hồ Thiên Kiều hết sức kinh ngạc, bé gái này lại là cô nãi nãi, vậy cái cây nho to như vậy là của cô bé?
Ngay lúc này, Bạch Hi liếc mắt nhìn thấy quả nho trong tay Trần Thiên Minh, đôi mắt tròn xoe lập tức nheo lại: "Thiên Minh à, đồ trong tay cháu sao trông quen thế?"
Trần Thiên Minh cúi đầu nhìn xuống, vội vàng mở miệng: "Cô nãi nãi, đây là nho trên cây của người."
"Thảo nào ta thấy nó quen mắt thế."
Ánh mắt Bạch Hi quét qua mọi người, nhàn nhạt hỏi: "Ai hái?"
Cô không nghĩ là không có sự đồng ý của cô mà người trong thôn dám động vào nho của cô, nếu người trong thôn không dám, vậy chỉ có thể là một trong số những người này, hoặc là hai ba người cùng nhau hái.
Lời của Bạch Hi vừa dứt, Trần Đại Liễu và mọi người đều nhìn về phía Hồ Thiên Kiều.
Hồ Thiên Kiều đầu tiên là hơi xấu hổ, sau đó liền nở một nụ cười ôn hòa với Bạch Hi: "Khụ khụ... Cô em, cô bé, là tại vừa nãy ta không cẩn thận hái nho của cháu, ta ở đây xin lỗi cháu."
Biết vậy đã nói sớm.
Nếu biết cô nãi nãi là một cô bé, cô ta cần gì phải lo lắng như vậy chứ.
Hồ Thiên Kiều lục lọi trong túi đeo vai, lấy ra một chiếc kẹp tóc nơ bướm, đưa cho Bạch Hi, cười nói: "Chị tặng em cái này, coi như là bồi tội được không?"
Bạch Hi liếc nhìn chiếc kẹp tóc, lại liếc nhìn Hồ Thiên Kiều, không vui nói với Tiểu Liễu: "Chú làm việc thế đó hả? Phạt năm đồng, tự mình ra phòng tài vụ nộp."
Nói xong, Bạch Hi xoay người bỏ đi.
Bạch Hi dẫn Tiểu Hắc lên núi, dặn nó mấy ngày nay ban ngày cứ ở trong núi, tối đến mới về, rốt cuộc cũng có người trong tổ nghiên cứu tới, nhỡ dọa người ta thì không hay.
Cô một mình xuống núi trở về, vốn mấy ngày nay nghĩ không ra cách hay nên không vui, đi một đoạn đường dài, đương nhiên tâm trạng không tốt, huống hồ quả nho của cô còn bị người khác hái mất, không nổi giận đã là nể mặt hương trưởng Hoàng đã van xin hết lời rồi.
Trần Đại Liễu không có nửa điểm ý kiến, ngoan ngoãn đáp lời.
Còn Hồ Thiên Kiều vừa thấy vậy, lập tức ngây người, lại dám không thèm để ý tới mình?
"Ê, cháu có lễ phép không đấy, ta đã đưa kẹp tóc xin lỗi rồi mà, sao cháu còn như thế?" Mới có tí tuổi đầu đã bị chiều hư rồi, nửa điểm quy củ cũng không có, còn phạt tiền này nọ, cái kiểu độc đoán này quả thực là...!
Chẳng lẽ cái vòng vàng kia của cô bé này cũng là có được như vậy?
Động tí là phạt tiền dân làng?
Quả nhiên là núi cao hoàng đế xa, thôn quê heo hút mà không quản lý cho đúng chỗ.
Mà còn nói là người dân ở đây an cư lạc nghiệp, nông nghiệp và cây trồng kinh tế đều phát triển tốt, còn lên báo khen ngợi các kiểu, thật là lừa người!
May mà có bọn họ tới, nếu không, dân làng ở đây còn bị ức hiếp bao lâu nữa đây.
Trần Đại Liễu kinh ngạc nhìn Hồ Thiên Kiều, khẽ quát: "Đồng chí Hồ, cô..." Câu nói của ông còn chưa dứt lời, Hồ Thiên Kiều liền xua tay ra hiệu cho ông an tâm, nói: "Thôn trưởng, anh đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ là không quen mắt cái kiểu của cô bé này, tuổi thì còn nhỏ mà đã ra vẻ bá đạo, tôi lần đầu tiên thấy có bé gái nào ngông nghênh như vậy đấy."
"Rõ ràng anh mới là thôn trưởng, sao cô ta lại đi dạy dỗ anh được, còn đeo vòng vàng thô kệch như vậy, có phải là con cái nhà địa chủ còn sót lại không?"
Bạch Hi nghe vậy bừng tỉnh, nhìn Hồ Thiên Kiều bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, chọc cho Hồ Thiên Kiều càng tức giận hơn.
"Dựa vào cái gì cô bé nói phạt tiền là phạt tiền chứ, thật là buồn cười, không coi ai ra gì. Mọi người đừng sợ, nhà nước sẽ không dung túng loại người như vậy đâu, thời buổi này rồi mà còn tưởng là ở chỗ vắng vẻ thì cứ ngang ngược được à..."
Hồ Thiên Kiều cảm thấy, sở dĩ người Ngưu La thôn đối với Bạch Hi khách sáo như vậy, có lẽ là vì trước đây bị áp bức quá lâu, dù là nông nô được giải phóng nhưng trong thâm tâm vẫn còn sợ Bạch Hi.
"Cô im miệng cho ta!" Trần Thiên Minh nhanh chóng bước tới, lật tay ấn Hồ Thiên Kiều xuống chiếc ghế đá, không có thương hoa tiếc ngọc gì hết, đối với con gái thì dịu dàng gì đó, toàn bộ không có.
"Dám khi dễ cô nãi nãi của chúng ta, cô coi dân Ngưu La thôn chúng ta không có ai à?!"
Hồ Thiên Kiều đang tức giận sục sôi, còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị ấn xuống ghế đá, lúc này thì ngớ người.
Đến khi cảm nhận được đau đớn, thì mặt đã áp chặt xuống chiếc ghế đá đau rát.
"A, anh thả tôi ra, anh bị điên à, anh thả tôi ra..."
Mặc kệ Hồ Thiên Kiều giãy dụa như thế nào, Trần Thiên Minh vẫn ghì chặt cô ta, mà mấy thành viên trong tổ nghiên cứu vừa thấy thế liền muốn tiến lên, nhưng họ vừa cất bước đã bị người dân trong thôn vây lại.
( Ta có update nha, là cùng các ngươi thương lượng một chút, những ngày đến tháng ta không thoải mái, cho ta dời lịch thêm 2 ngày nha. ) ( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận