Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 239: Nể tình đều (length: 7969)

Có thể tùy thân dò thức ăn, cũng chỉ có Bạch Hi. Nàng có túi càn khôn, lại có một cái miệng hảo ăn, còn có thể tiện mua bánh ngọt khi vào thành. Thêm đồ Lục Thần gửi cho nàng, đồ ăn vặt thật không thiếu.
Lý Giai theo bản năng lắc đầu muốn cự tuyệt, nhưng Bạch Hi trợn mắt nhìn, Lý Giai liền lập tức đưa tay nhận lấy, nàng không sợ Bạch Hi trừng mắt, cười ha hả: "Cảm ơn cô nãi nãi."
"Ta thi không biết khi nào mới xong, ngươi đến giờ cơm trưa thì tự đi tiệm cơm quốc doanh ăn nhé." Bạch Hi nói, lấy từ trong túi ra một cân tem phiếu lương thực và hai đồng tiền.
Thật ra mấy lượng tem phiếu cộng thêm mấy hào tiền là có thể ăn một bữa ở tiệm cơm quốc doanh, nhưng chắc chỉ ăn được một món canh, một món mặn, Bạch Hi không phải người keo kiệt như vậy, đương nhiên không để Lý Giai từ quê ra mà còn ăn uống tằn tiện thế được.
Lý Giai nhất định không chịu nhận.
"Cô nãi nãi, con có sẵn mà, con còn bánh bao và thịt kho tàu hôm qua đấy, trưa con ăn thế là đủ rồi."
Bạch Hi nghe vậy, ngạc nhiên: "Lúc nãy ngươi sưởi ấm lò, không hâm nóng bánh bao thịt kho tàu lên ăn sao?"
Lý Giai lắc đầu.
"Con để trưa ăn, hôm qua con ăn nhiều quá, giờ vẫn chưa đói đâu."
Lý Giai hôm qua quả thật ăn nhiều, ít nhất là ăn no căng bụng, nên Bạch Hi nghe vậy cũng không nói thêm, ít nhất để nàng cầm tiền với tem phiếu lương thực, còn ăn hay không là do nàng quyết định.
Bạch Hi thấy Lý Giai cẩn thận cất tiền với tem phiếu vào túi bên hông quần, không khỏi có chút khó tả, vẫn là nghèo quá, đến bữa cơm cũng không dám ăn.
Nói tới, nàng còn hứa làm mỗi người trong thôn một bộ quần áo mới nữa, đến giờ còn chưa thấy đâu…
Khi Bạch Hi ra cửa, thầy Chu đã đợi sẵn ở ngoài.
Chào hỏi xong, thầy Chu bắt đầu dặn dò những điều cần chú ý trong kỳ thi cho Bạch Hi.
Lý Giai vừa âm thầm xoa eo, vừa đi theo phía sau im lặng lắng nghe, giường nhà khách mềm hơn ở nhà, nàng ngủ không quen, tối qua thức giấc mấy lần, may mà không làm cô nãi nãi tỉnh giấc.
Thầy Chu vẫn nói, như thể không cảm giác mình đã lặp lại rất nhiều lần.
Bạch Hi mấy lần ngẩng đầu, muốn cắt ngang.
Từ nhà khách quốc doanh đến trường, phải đi hơn nửa giờ, suốt quãng đường này thầy Chu lải nhải nửa tiếng đồng hồ.
"Thầy Chu, thầy có phải đang lo lắng quá không?" Bạch Hi nhịn không được lên tiếng.
Thầy Chu nghe vậy ngớ ra, lắc đầu, nhưng tay lại xoa xoa đường chỉ giữa quần.
"Bạn Bạch Hi, em tuyệt đối không được căng thẳng, cứ giữ bình tĩnh, cứ như ở trường thôi, làm bài tốt là được."
Bạch Hi chớp mắt to, nhìn xa đã thấy cổng trường lờ mờ, rổn rảng nói: "Em không lo ạ, em vẫn bình thường mà, chỉ là một bài thi thôi, có gì mà lo. Chỉ là thầy Chu lẩm bẩm suốt làm em hoa cả mắt rồi."
Nàng đã nể tình không nói hôm qua trên đường đến, thầy Chu cũng đã lải nhải suốt rồi, tất nhiên đây là kinh nghiệm của ông, thầy Chu cũng là có ý tốt nhắc nhở.
Bạch Hi thật sự cảm kích, nhưng hôm qua đến đã dặn một lượt, hôm nay lại nhắc tiếp, Bạch Hi nào chịu nổi.
Nếu không phải thấy ông căng thẳng, có chút hốt hoảng, Bạch Hi đã nổi giận rồi.
Lý Giai nghe thế lập tức bênh vực, vội nói: "Đúng ạ, thầy Chu, thầy nói suốt, cô nãi nãi không lo cũng bị thầy làm cho lo lắng."
Thầy Chu lập tức lộ vẻ mặt ngượng ngùng: "Ta, khụ khụ, ta chỉ là, ta có chút lo, ta lo cho bạn Bạch Hi, không sao, không sao, người già hay nói nhiều một chút, không sao..."
Bạch Hi thông cảm gật đầu, còn Lý Giai thì không ngừng an ủi Bạch Hi.
"Cô nãi nãi, người đừng lo, người cứ như mọi khi thôi, người là cô nãi nãi của thôn Ngưu La chúng ta, có gì phải lo chứ, thi có được hay không cũng không sao cả."
Vừa dứt lời, Lý Giai lại thấy lời sau không đúng lắm, bèn vội vàng bổ sung: "Cô nãi nãi, ý con là, những việc này đối với người chẳng là gì cả."
Bạch Hi nhìn thầy Chu, lại nhìn Lý Giai, lắc đầu trong lòng, thôi được, hai người này một người còn căng thẳng hơn một người, chỉ có nàng, người trực tiếp đi thi thì lại chẳng có cảm giác gì.
Không muốn nghe hai người lải nhải nữa, Bạch Hi cầm lấy tài liệu vào phòng thi từ tay Lý Giai, rồi tự mình chạy vào cổng trường.
"Aiz, cô nãi nãi..."
Thầy Chu thấy thế cũng sốt sắng: "Nhanh, ta nhanh đuổi theo, một mình nó nhỡ đâu không xác minh được giấy chứng nhận và thư giới thiệu, còn không biết phòng học ở đâu nữa."
Nhưng cả hai gắng sức đuổi theo, đến cổng trường đã bị chặn lại.
"Xin lỗi, hai vị đồng chí, không phải thí sinh tham gia thi hoặc giám thị thì không được vào."
Bạch Hi ở bên trong cổng vẫy tay với hai người: "Được rồi, con đâu phải trẻ con lên năm, con sẽ tự chăm sóc bản thân, mọi người về nhà khách nghỉ ngơi đi."
"Cô nãi nãi, vậy người đi cẩn thận nhé."
Thầy Chu cũng gọi theo: "Bạn Bạch Hi, em làm bài tốt nhé, nhớ làm xong phải kiểm tra lại hai lần đấy."
"Em biết rồi!" Bạch Hi cũng không quay đầu vẫy tay.
Người đưa thí sinh tới, có thầy cô giáo, cũng có cả phụ huynh, nhưng việc Lý Giai gọi như thế lại làm người ta không khỏi nhìn cô.
Cái gì?
Cô nãi nãi?
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Không đúng, người thầy mang kính bên cạnh vừa gọi cô bé kia đâu có gọi như vậy.
Lý Giai mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người khác, nàng ghé vào hàng rào chắn ở cổng trường, ngóng dài cổ nhìn theo bóng lưng Bạch Hi, đến khi không thấy nữa mới thu ánh mắt.
Đây là lần đầu cô nãi nãi không có ai trong thôn đi cùng đến một nơi thế này.
Lý Giai trong lòng liền bất an.
"Không sao, không sao, đừng lo, bạn Bạch Hi lanh lợi lắm. Sẽ tìm được phòng thi." Thầy Chu an ủi Lý Giai, nhưng chính ông cũng căng thẳng đi đi lại lại ở cổng.
Lý Giai thất thần gật đầu, tìm một gốc cây định ngồi xuống ở cổng trường, rồi nhớ cô nãi nãi nói có ngồi có đứng, thế là liền đứng.
Về phía Bạch Hi, mọi thứ thuận lợi hơn dự kiến. Vừa vào trường, Bạch Hi hỏi mấy người mang phù hiệu đỏ trên cánh tay, tìm được hướng phòng thi, liền nhanh chóng đi tới.
Ở cửa, trước hết phải đưa thư giới thiệu và năm sáu loại giấy chứng minh để xác định thân phận mới được vào phòng.
Chắc đã nghe nói trước sẽ có thí sinh nhỏ tuổi tới tham gia thi học sinh ưu tú, nên không ai chất vấn Bạch Hi, dù sao tuổi này, nếu không phải thật sự đến thi, sao phải đi một chuyến này.
Trong phòng đã có vài thí sinh ngồi, vừa thấy Bạch Hi vào, thấy cái dáng người nhỏ, vẻ mặt trắng trẻo bụ bẫm, vừa nhìn đã biết nhỏ hơn hẳn mọi người, nên không ít người đều nhìn thẳng vào Bạch Hi, có người đánh giá, có người tò mò, cũng có một số ánh mắt khó nói...
(học chăm sóc tiểu khả ái, em siêu lợi hại, chị cảm thấy em học rất dũng cảm. Ừm, muộn sẽ có chương mới, nhưng các em có thể ngủ, mai hãy xem nhé.) (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận