Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 101: Bị sáo lộ (length: 7866)

Trần Nhụy lắc đầu: "Cô nãi nãi, cái này ta không ăn, nhưng người có thể đáp ứng ta một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Bạch Hi đây là lần đầu tiên nghe Trần Nhụy đưa ra yêu cầu với nàng.
"Cô nãi nãi, người muốn vào núi thì mang theo ta, ta đi cùng người, người đừng một mình vào núi." Câu này Trần Nhụy đã muốn nói từ sáng rồi, nhưng vì có người khác ở đó nên nàng đành nén lại.
Bạch Hi nghe xong thì biết Trần Nhụy hiểu lầm, nàng còn chưa kịp mở miệng, Trần Nhụy đã nói: "Tuy ta không vác được nhiều đồ, nhưng có ta đi cùng, nếu gặp nguy hiểm gì, ta sẽ nhìn chừng, cô nãi nãi cũng có thể chạy trước."
Bạch Hi: "..."
Tiểu Hắc ngẩng đầu liếc nhìn Trần Nhụy, trong lòng thầm nghĩ, có phải tự tin quá không vậy, chỉ có mình ngươi thế này, làm được tích sự gì chứ, cho dã thú trong núi gặm răng còn chưa đủ.
Mà lại, có Tiểu Hắc đại gia ta ở đây, ai dám động vào chủ tử ta chứ.
Thấy Bạch Hi không nói gì, Trần Nhụy có chút buồn bã nói: "Cô nãi nãi ghét bỏ ta nhỏ bé sao?"
Bạch Hi lắc đầu.
"Vậy có phải cô nãi nãi định mang theo Tiểu Thuận Tử bọn họ, thấy ta là con gái nên vô dụng, nên không muốn mang ta theo không?"
"Không có."
Thấy mắt Trần Nhụy đã đỏ hoe, có vẻ sắp khóc, Bạch Hi vội nói: "Ta không vào núi, nếu ta vào núi ta sẽ gọi ngươi, mấy thứ này hôm nay đều là Tiểu Hắc nửa đêm qua tự mình vào núi săn được."
"Thật sao?"
Bạch Hi gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Hắc ở bên cạnh đã "ô ô" đáp, đâu có, ta phải chạy tới chạy lui rất nhiều chuyến đó nha.
Trần Nhụy được Bạch Hi nói vậy thì vui vẻ hớn hở bỏ đi, còn Bạch Hi thì chợt giật mình liếc mắt Tiểu Hắc, hỏi: "Sao ta thấy mình bị gài bẫy rồi vậy?"
Tiểu Hắc ngẩng đầu, "ô ô" nói, chủ tử, gì cơ ạ?
"Thôi, gặm xương gà của ngươi đi, nói ngươi cũng không hiểu!" Bạch Hi im lặng phất tay.
Tiểu Hắc nghe vậy liền tập trung gặm bộ xương gà, miệng vẫn lầm bầm trong bụng, ta sao lại không hiểu chứ, Trần Nhụy chính là đang gài chủ tử, có điều ta vì thể diện chủ tử nên không nói ra thôi.
Dù sao nó biết chủ tử thương Trần Nhụy, cũng sẽ không giận Trần Nhụy đâu, dù Trần Nhụy có đi theo vào rừng núi cũng không phải chuyện gì lớn, nên nó không nói.
Lúc này, Trần Nhụy đã về đến nhà, lòng vô cùng vui vẻ, quả nhiên, cô nãi nãi chỉ mềm lòng, hễ nói tốt với cô nãi nãi, tỏ vẻ đáng thương chút thì cô nãi nãi sẽ đồng ý thôi.
Chớp mắt một cái, ngày hai mươi tám tháng chạp cũng đến.
Mấy ngày nay, cây trước nhà Bạch Hi đã được quét dọn sạch sẽ, Tiểu Hắc hôm nào cũng vào núi đi săn, dù không săn được nhiều như trước kia, nhưng vẫn có ba bốn con thỏ rừng, gà rừng, nên người trong thôn cũng không lo Bạch Hi và nó sẽ không có thịt ăn.
Trong thôn Ngưu La có nuôi sáu con heo, mấy con heo này là do cha của Bạch Hi là Bạch Hạo Thiên mang về cho cả thôn nuôi chung, người trong thôn ai cũng để mắt đến chúng, chăm sóc sáu con heo này tốn công không kém gì nuôi trâu trong thôn, sợ chúng bị đói bị khát, sợ không cẩn thận nuôi chết.
Nay vất vả lắm mới đến lúc mổ heo, lại còn được chia thịt nên ai nấy đều vui mừng.
Có người còn thầm thì trong lòng "Tổ tiên phù hộ, Bạch tổ tông phù hộ, tạ cô nãi nãi phù hộ..."
Sáng sớm Bạch Hi nghe nói mổ heo thì ăn xong điểm tâm liền mang Tiểu Hắc sang xem náo nhiệt.
"Cô nãi nãi đến rồi!"
"Cô nãi nãi, người đến sớm thế!"
"Cô nãi nãi, người ăn chưa?"
"Cô nãi nãi, hai ngày không gặp, người ngủ có ngon không?"
"Cô nãi nãi..."
"Cô nãi..."
Bạch Hi ung dung gật đầu, rồi tránh đường cho mọi người bước vào trong.
Tốt thật, sáu con heo đều bị trói chân, đang nằm trên ghế dài kêu eng éc, nhưng đợi Bạch Hi dẫn Tiểu Hắc đến thì đàn heo im bặt, cũng không giãy dụa nữa.
"Cô nãi nãi, người đến rồi." Trần Đại Liễu đang cùng Lý lão Hắc bàn cách làm thế nào, thấy Bạch Hi đến thì vội đi tới, khẽ cúi người hỏi han.
"Ta thấy buồn nên qua xem náo nhiệt thôi." Bạch Hi chắp tay sau lưng, làm ra bộ dáng người lớn, có điều nàng mới năm tuổi, làm vậy chỉ khiến người ta thấy mềm mại đáng yêu, hận không thể ôm vào lòng cưng nựng, chỉ là vì nể mặt bối phận của nàng nên không ai dám làm bậy thôi.
"Vậy cô nãi nãi..."
Vừa nghe giọng của Trần Đại Liễu thì Bạch Hi đã nghĩ ngay đến màn mở đầu chương trình của ông mỗi lần, đừng nói là mổ heo thôi cũng phải muốn nàng khai trương gõ chiêng đánh trống mở màn, quá ngốc!
"Bắt đầu đi, đừng lề mề nữa, không thấy mọi người cũng đang chờ chia thịt hay sao!"
Trần Đại Liễu cũng nhìn ra Bạch Hi lười làm cái trò khai màn kia, giờ trời lạnh rồi, cũng nên nhanh tay làm nhanh, bằng không dọn dẹp xong lại thành nửa đêm.
Thế là ông giơ tay lên với mọi người, sau khi mọi người đã im lặng thì ông chỉ mấy thanh niên trai tráng ra, cùng Lý lão Hắc đi mổ heo.
Có lẽ cảm nhận được sắp phải chết, sáu con heo đồng loạt kêu la, làm Bạch Hi không khỏi nhíu mày.
Tiểu Hắc thấy vậy liền lập tức quát vào mặt sáu con heo hai tiếng, ngay lập tức chúng đã bị chấn trụ.
Dân làng thấy Tiểu Hắc phô diễn một chiêu này thì đều ngẩn cả người, rồi sau đó nhao nhao trầm trồ khen nó.
Tiểu Hắc thì ngẩng đầu tranh công với Bạch Hi, chủ tử, thấy ta giỏi không?
Bạch Hi liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, tuy không nói gì nhưng trong mắt đã lộ rõ hai chữ, có tiền đồ!
Chưa được bao lâu, Trần Đại Liễu thấy Lý lão Hắc đã mài dao xong thì sợ Bạch Hi thấy cảnh tượng máu me mà sợ hãi nên vội kiếm chuyện nói với nàng, chuyển sự chú ý của nàng đi chỗ khác.
Chỉ thấy ông nghiêng người che Lý lão Hắc đi về phía con heo đầu tiên, nghiêm túc mở miệng với Bạch Hi: "Cô nãi nãi, có chuyện này, ta cần bàn với người một chút."
"Được, ngươi nói đi." Bạch Hi nghiêng đầu, thờ ơ lên tiếng.
Nàng rõ ràng chỉ là một đứa bé thôi mà, nhưng chuyện lớn nhỏ trong thôn không chuyện gì là không bàn với nàng cả, Bạch Hi cũng chẳng biết nên nói người trong thôn coi trọng nàng hay không nữa.
Trần Đại Liễu thấy thế thì nhích chân nửa bước, không phải là tránh đi, mà là cố tình hững hờ che chắn một chút, nói tiếp: "Là như thế này, năm nay thôn mình tính mổ sáu con heo, nhiều hơn năm ngoái đúng bốn con, vừa nãy khi cô nãi nãi chưa tới ta có cân thử hết cả rồi, con nào con nấy cũng hơn hai trăm cân, ít nhất là hai trăm mười hai cân sáu lượng, con nặng nhất là hai trăm ba mươi sáu cân ba lượng."
Bạch Hi nghe vậy gật đầu, ra vẻ người lớn suy tư một chút, rồi nói: "Không sai, công lao của mọi người không nhỏ, đáng được khen ngợi."
Nói đi cũng phải nói lại, hình như nàng có làm gì đâu, thịt heo phỏng đoán phần của nàng cũng không thiếu, trong lòng Bạch Hi hơi cảm thấy ngại, nhưng chỉ thoáng qua thôi rồi lại biến mất, nàng nhìn con heo đang chết thẳng cẳng kia mà trong lòng đã nghĩ buổi tối bảo Trần Chiêu Đệ làm thịt kho tàu, còn phải là miếng thịt kho tàu to.
Người đứng không xa nghe được Bạch Hi khen ngợi thì lập tức nở nụ cười tươi trên mặt, đó, cô nãi nãi khen bọn họ đó nha.
Người đứng ở xa hơn thì cũng nhanh chóng nghe được những lời này từ người khác, mọi người lại càng vui hơn, có cái gì vui bằng được cô nãi nãi khen chứ, lại còn được chia thịt nữa thì còn vui hơn gấp bội.
"Cô nãi nãi, còn gì nữa không?" Trần Đại Liễu vừa nói vừa lại đổi chân, chắn ngang hướng vừa rồi Bạch Hi nhích qua.
- Cái mạng wifi rách này của tôi, đúng là.
Có ai biết làm thế nào để WiFi hoạt động không vậy? WiFi nhà tôi sống dở chết dở, tôi dùng dữ liệu điểm phát sóng từ máy tính cũng thường xuyên bị rớt mạng, tức chết tôi rồi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận