Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 404: Thỉnh cô nãi nãi làm chủ (length: 7706)

"Ngươi một mình mất mặt thì thôi đi, đừng lôi kéo cả cái thôn Ngưu La này cùng ngươi mất mặt!"
Vừa dứt lời, Bạch Hi không đợi Lý Đại Đào giải thích đã nhìn sang Lý lão bà tử, hỏi: "Gia đình các ngươi định cưới cô ta làm con dâu à?"
Lý lão bà tử vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên không phải, cô nãi nãi, ngài bớt giận, đừng vì chuyện này mà sinh ốm."
Đừng nói chỉ là có thai, dù Tô Thải Phượng có sinh cho Lý gia mấy đứa con mà vẫn bất kính, bất hiếu với cô nãi nãi thì cũng không thể chấp nhận được.
Bạch Hi nghe vậy, vẻ mặt mới dịu đi một chút: "Nếu vậy, ta cũng không nói nhiều, đuổi người đi đi."
Trong đám người vây xem cũng có mấy người thanh niên trí thức như Lưu Lan, thấy cảnh này thì Lưu Lan vô cùng hả hê, không phải vẫn còn đối đãi như khách quý sao, sao bây giờ đã sinh mâu thuẫn rồi?
Nếu không phải không tiện, Lưu Lan đã muốn vừa nhấm hạt dưa vừa xem kịch hay rồi.
Nhưng vừa thấy Bạch Hi vừa lên tiếng đã có người tiến lên chuẩn bị động tay đuổi người, Lưu Lan mắt chữ O mồm chữ A, thật sự đuổi người à?
"Các người đừng động vào ta, láo toét, các người tránh ra, Đại Đào..."
"Đừng mà, cô nãi nãi, cô nãi nãi..."
Lý Đại Đào vừa thấy Bạch Hi không lên tiếng, vội vàng lách qua kéo tay mẹ.
"Nương, nương..."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
"Nương!" Lý Đại Đào kiên trì níu kéo tay mẹ.
Trong lúc Lý Đại Đào cùng mẹ van xin, Tô Thải Phượng một bên cúi đầu khóc thút thít, trong lòng lại đắc ý, chỉ bằng đứa bé trong bụng, Lý Đại Đào không thể không quản cô ta, huống chi Lý Đại Đào rất thích cô ta.
"Nương, ngài giúp chúng con xin cô nãi nãi đi!"
Lý lão bà tử không chút khách khí hất ra, sau đó Lý Đại Đào vẫn không bỏ cuộc quỳ sụp hai bước đuổi theo túm lấy: "Nương, Thải Phượng cô ấy... người cũng biết rồi đó, cô ấy cũng không cố ý, ngài cùng cô nãi nãi cầu xin đi mà."
Lý lão bà tử sao không nghe ra con trai còn chưa nói hết lời, bà trước trừng mắt con trai một cái, sau đó hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ, đúng là gia môn bất hạnh.
"Cô nãi nãi..." Lý lão bà tử chậm rãi quỳ xuống.
Mấy người thôn dân một bên vừa thấy, lập tức không hiểu.
"Chị Đại Lý, chị làm cái gì vậy."
"Chị dâu Lý, chị mau đứng lên đi..."
"Em Lý, chị làm vậy là không đúng."
"Đúng đấy, mau đứng lên."
Từ khi có tuổi, ngoại trừ ngày tết đứng đắn thăm hỏi, bình thường Bạch Hi đều không cho quỳ, đặc biệt là những người có tuổi.
Lý Đại Đào đã hai mươi mấy tuổi, Lý lão bà tử đương nhiên cũng không còn trẻ.
Lý lão bà tử xấu hổ cúi đầu, không tiện mở miệng: "Cô nãi nãi, nếu hai đứa nhỏ này có lỗi, ngài muốn phạt thì cứ phạt, muốn đánh thì cứ đánh, mong ngài trừng phạt xong có thể bớt giận, đừng giận mà sinh bệnh, cũng..."
Nói đến đây, Lý lão bà tử nhắm mắt, chỉ thấy mặt nóng bừng, nhưng vẫn chậm rãi nói: "Đừng đuổi người đi."
Bà cũng không muốn thế này, nhưng nếu bà cũng không quản, con trai sẽ không có đường lui, chưa nói đến chuyện đứa bé trong bụng Tô Thải Phượng, nếu trở mặt, Tô Thải Phượng về thành tố con trai một tội trêu ghẹo lưu manh thì Lý gia mất mặt chưa nói, cả cái thôn Ngưu La cũng mất mặt theo.
Một bên, Lý Đại Đào thấy mẹ vì mình như vậy, trong lòng vừa xấu hổ day dứt lại khó chịu, cũng vội vàng dập đầu với Bạch Hi.
"Cô nãi nãi, xin ngài cô nãi nãi, cô nãi nãi..."
Bạch Hi thấy thế, liếc nhìn Tô Thải Phượng có vẻ sợ hãi luống cuống chỉ biết thút thít, nhếch môi, đi đến ngồi xuống ghế.
"Lại đây, nói cho ta biết, vì sao cứ phải bảo vệ cô ta."
"Cái này..." Lý Đại Đào lộ vẻ do dự, còn Tô Thải Phượng cũng nhìn về phía anh ta, hai mắt đỏ hoe lắc đầu.
Lý lão bà tử cũng không quản nữa, giờ này khắc này còn sợ mất mặt gì nữa.
Bà trước tiên vỗ một cái lên đầu Lý Đại Đào, làm người chao đảo một chút, rồi mới bi phẫn xấu hổ mở miệng: "Cô nãi nãi, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không dám giấu ngài nữa. Thật là mất mặt quá, là thằng nhóc này, thằng nhóc này làm cô ta có thai."
Lý lão bà tử vừa dứt lời, mọi người nhao nhao hít một hơi, có người nhìn Lý Đại Đào, có người nhìn về phía Tô Thải Phượng, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt kia đã đủ khiến cả hai người không còn mặt mũi nào rồi.
Tô Thải Phượng bụm mặt, quay đầu muốn chạy, nhưng chỗ này đều bị đám dân làng hóng hớt vây quanh, cô ta sao có thể chạy thoát được, vừa lúc Bạch Hi cũng mở miệng nói.
"Ngươi cũng đừng vội chạy." Bạch Hi vừa dứt lời, Tô Thải Phượng càng không thể nào chen ra ngoài được.
"Nào, ngươi nói cho ta, đứa bé trong bụng ngươi là của Lý Đại Đào sao?"
Bạch Hi vừa mới nói xong, sắc mặt những người có mặt liền thay đổi, đặc biệt là Lý lão bà tử và Tô Thải Phượng.
Tô Thải Phượng trong lòng hoảng hốt, quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Hi: "Ngươi nói cái gì đó, ngươi còn nhỏ mà, cái gì cũng không biết, ngươi đừng có nói bậy!"
"Láo xược!" Trần Đại Liễu quát lớn: "Ngươi đang ăn nói với ai đấy, cô nãi nãi chúng ta cái gì mà không hiểu."
"Cô nãi nãi chúng ta nói đứa bé trong bụng ngươi có vấn đề, vậy chính là có vấn đề, hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng hòng ra khỏi thôn chúng ta!"
Dân làng thôn Ngưu La đều tán thành, chuyện này mà không giải quyết ổn thỏa thì Lý Đại Đào có thể sẽ phải vào tù, dù sao cũng là người trong thôn, cho dù anh ta thật sự sai thì vẫn sẽ là người trong thôn xử lý, trước đó thì vẫn nên che chở, không thể để người ta vu cáo.
Mấy người Lưu Lan thì mắt trợn tròn, có muốn nghiêm trọng vậy không?
Bạch Hi giơ tay lên, không để Trần Đại Liễu tiếp tục mắng Tô Thải Phượng, chỉ khinh thường cười cười: "Ta nói gì, tự ngươi trong lòng biết rõ."
Lý lão bà tử nghe đến đó, sao có thể không hiểu ý Bạch Hi là gì, bà cùng những người khác cùng nhau nhìn bụng Tô Thải Phượng, rồi nhìn về phía Tô Thải Phượng, nghiêm nghị nói: "Cô Tô, cô thật sự đang mang thai con của Đại Đào nhà tôi sao?"
"Nương, ngài nói cái gì vậy, Thải Phượng cô ấy..." Lý Đại Đào dù gì cũng đi khỏi nhà nhiều năm, sao có thể biết cô nãi nãi Bạch Hi này lợi hại thế nào.
Anh ta đối với Bạch Hi rất cung kính, nhưng cũng không nghĩ Bạch Hi sẽ biết gì, rốt cuộc cô nãi nãi cũng chỉ mới có từng tuổi đấy thôi mà.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Lý lão bà tử mắng hắn vẫn còn chưa đủ, bà còn gọi con trai con dâu của mình đến, làm bọn họ chia nhau trông coi Lý Đại Đào và Tô Thải Phượng.
"Cô nãi nãi, xin ngài làm chủ!"
Vốn dĩ Bạch Hi không muốn nói, nhưng sau khi cô hấp thu cực phẩm linh thạch, tu vi tăng lên, thì việc xem khí đơn giản này không làm khó được cô.
Vốn dĩ dân trong thôn đã coi cô như tống tử nương nương mà nhìn, nếu cô lại nói ra thì sẽ càng không bỏ được cái danh này, nhưng Tô Thải Phượng cứ một mực trêu chọc cô, còn dám khi dễ người Ngưu La thôn, Bạch Hi chịu mới là lạ.
"Nương, nương, ngài làm cái gì vậy!"
Lý Đại Đào vừa thấy, lập tức nóng nảy.
Bạch Hi nhẹ nhàng mở miệng: "Đúng như nghĩa đen, đứa bé trong bụng Tô Thải Phượng không phải là giống của nhà các ngươi."
"Ngươi nói xằng bậy!" Tô Thải Phượng tái mặt, lớn tiếng quát.
"Không có khả năng!" Lý Đại Đào ngẩn người một chút, tiếp đó lắc đầu, mặt đầy vẻ khó tin: "Cô nãi nãi, cô nãi nãi, chuyện này không thể nói lung tung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận