Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 185: Viên đạn bọc đường (length: 7840)

"Này nha đầu, ta vì tìm ngươi, tốn không ít công sức đó, ta sáng sớm hôm nay đã ra khỏi nhà, bây giờ mới tìm tới nơi này."
Bạch Hi vẫn không lên tiếng.
Lục Thần tiếp tục nói: "Nói thế nào, đến cũng là khách chứ? Ta còn mang cho ngươi không ít đồ ăn ngon đấy."
Bạch Hi nghe xong, ngừng động tác đang nhét đồ vào miệng, hỏi rõ: "Ở chỗ nào?"
"Cái gì?" Lục Thần nhất thời không hiểu ra sao, nhưng một giây sau liền rõ, cười cười: "Ở trên xe đạp treo, còn ở sau yên xe nữa."
Nghe vậy, Bạch Hi quay đầu tìm xe đạp, rất nhanh đã thấy chiếc xe đạp dựng một bên.
"Cô nương, cẩn thận đấy là kẹo bọc thuốc độc đấy!" Trần Đại Liễu vội vàng lên tiếng.
Khóe miệng Bạch Hi giật giật, rồi tiện tay chỉ: "Có Tiểu Hắc ở đây, không sợ!"
Nếu như đây thật sự là kẹo bọc thuốc độc, Bạch Hi thật muốn xin thêm chút, cũng không nghĩ xem trong thôn bao nhiêu người a.
Tiểu Hắc nghe vậy, ngẩng đầu về phía Bạch Hi gầm khẽ mấy tiếng đáp lại, tuy người khác nghe không hiểu tiếng Tiểu Hắc nói, nhưng có thể từ tiếng gầm đầy đắc ý của Tiểu Hắc và vẻ mặt tự mãn mà nhìn ra đại khái ý tứ.
Cái nha đầu này! Lục Thần trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dù lúc này một đám người vây quanh ở đây, có người đi ngang qua chiếc xe đạp cũng nhìn thấy những đồ vật treo và buộc trên đó, dù có tò mò nhưng cũng không ai đụng đến.
Trần Đại Liễu còn muốn nói gì đó, nhưng Bạch Hi đã nhìn xe đạp với vẻ mặt tò mò.
Rất nhanh, Trần Tiểu Thông đi qua đẩy chiếc xe đạp tới.
"Cô nương?" Trần Tiểu Thông không hỏi Lục Thần mà ngẩng đầu nhìn lên cành cây liễu.
"Mở ra xem một chút."
"Cô nương, cô hãy xuống trước đi, ở trên cây nguy hiểm quá." Trần Đại Liễu vừa chỉ huy người lắp thang xong, vừa lên tiếng hòa giải.
Bạch Hi vốn không muốn xuống, nhưng thấy thang đã dựng xong, hơn nữa nàng cũng tò mò Lục Thần mang theo những đồ gì, liền bước lên thang đi xuống.
Lục Thần lên tiếng nhắc nhở Bạch Hi đi chậm thôi, nhưng lời của hắn bị át đi trong tiếng ồn của người Ngưu La thôn. Hắn rất kỳ lạ, sao những người này lại để Bạch Hi tự mình xuống như vậy, mà không phải có người lên ôm cô bé xuống?
Tiểu Hắc cúi đầu, liếc nhìn Lục Thần một cái, rồi lại quay mặt đi chỗ khác.
Đùa à, ngươi nghĩ lúc một đám người Ngưu La thôn đang vây quanh chủ tử, ai có thể nghe thấy lời ngươi nói? Chủ tử có khi còn phải dựa vào nó kêu gầm hai tiếng mới khiến dân làng im lặng đấy.
"Cô nương, lần sau cô đừng trèo cao thế nữa, nguy hiểm lắm."
"Đúng đấy, cô nương, cô làm vậy là dọa chết chúng tôi đấy."
"…Nhỡ mà ngã xuống thì sao."
"Cô nương, mọi người nói đúng đó, chẳng phải có một câu thế này sao, gọi là gì ấy nhỉ, quân tử bất lập nguy tường." Bà Lý nói, mặt đầy đắc ý, câu nói này là bà nghe người trong thôn nói đến, bà hỏi ý nghĩa rồi học thuộc.
Bạch Hi bị một đám người vây quanh, nghe bọn họ nhao nhao khuyên nhủ tận tình, không khỏi bực mình nói: "Kỳ lạ, lúc nãy mọi người mù à? Là ta muốn trèo cây sao?"
"Mọi người bao giờ thấy ta thích trèo cây chứ? Ta lên cây thế nào, vừa nãy mọi người không thấy sao?"
Lời này làm mọi người nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, lập tức cùng nhau quay đầu trừng kẻ đầu sỏ.
"Là hắn ném cô nương!"
Lục Thần: "…"
Mấy đứa Tiểu Thuận Tử thì tụm lại một chỗ, nghe Bạch Hi nói vậy thì nhỏ giọng lầm bầm, ai nói cô nương không thích trèo cây, hai năm trước thấy bọn họ trèo cây leo tường, cô còn muốn đi theo nữa, nếu không phải vừa hay Bạch tổ tông trông thấy, phỏng chừng không ai quản được cô nương đâu.
Lúc Lục Thần bị người Ngưu La thôn trợn mắt nhìn, Bạch Hi đã vượt qua đám đông, tới bên cạnh Trần Tiểu Thông, nghiêm túc xem những thứ giống viên đạn bọc thuốc độc kia là gì.
Xe đạp treo năm cân cam, hai cân đường đỏ, một bình sữa bột, một cân thịt bò khô, hai cân kẹo sữa mềm, ba cân gạo nếp, năm cái móng giò.
Còn chiếc bao quần áo buộc sau yên xe đạp vừa mở ra, Bạch Hi ngẩn người, nhặt chiếc váy nhỏ bên trong lên xem, nhìn mặt trước mặt sau rồi lại liếc mắt nhìn Lục Thần.
Trong bao quần áo còn có một đôi giày da nhỏ, ba đôi tất, hai chiếc quần và hai chiếc áo.
Bạch Hi nhìn đống đồ trước mắt, lại liếc Lục Thần một cái nữa, trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Nhiều đồ như vậy, ngươi có ý đồ gì?"
Chưa nói đến quần áo, chỉ những đồ ăn đó thôi cũng không hề ít, đúng là viên đạn bọc thuốc độc, lại còn là viên đạn bọc thuốc độc to nữa chứ.
Mới đầu, dân làng thấy mở ra đống đồ thì cũng rất kinh ngạc, có người hít khí lạnh, có người trầm trồ thán phục, có người thì dán mắt vào bình sữa bột xem.
Dù sao không ít thứ đã nghe qua, cũng chưa từng thấy bao giờ.
Những đồ này dù bên nào cũng có giá trị không ít, huống chi lại nhiều như vậy.
Nhưng sau khi nghe Bạch Hi nói xong, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ cẩn thận, cùng nhau nhìn về phía Lục Thần: "Đúng đó, ngươi mau nói đi, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?"
Trần Đại Liễu đầu tiên nhìn quanh một vòng những người trong thôn, thấy người trong thôn dù trong mắt có ghen tị, khát vọng, nhưng không ai có lòng tham lam, ông ta mới hài lòng gật đầu.
Nói thật, vừa thấy đống đồ này, cho dù ông thường xuyên vào thành cũng không tránh khỏi bị hoa mắt, vô thức nuốt nước miếng một cái, huống chi là những người khác.
Nhưng Trần Đại Liễu rất tự hào, người Ngưu La thôn họ, nghèo thì nghèo, nhưng lại có chí khí, người nghèo ý chí không thấp.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Bà Lý chống gậy xuống đất, chất vấn: "Ngươi đến Ngưu La thôn chúng ta, là muốn làm gì?"
Lục Thần bất đắc dĩ: "Tôi không muốn làm gì cả."
Thảo nào lúc anh hỏi về thôn Ngưu La, nhân viên quản lý hộ khẩu cứ muốn nói rồi lại thôi, có vẻ không tốt để miêu tả. Bây giờ Lục Thần đã hiểu, hóa ra người thôn Ngưu La giao tiếp với người khác là như thế này à?
"Nói dối!"
Lục Thần càng không nói, người Ngưu La thôn càng thấy hắn có ý đồ gì đó.
Nhưng trong thôn cũng chẳng có gì đáng giá, cũng không thể nào có ý đồ với bò và heo của thôn được chứ?
Nghĩ thôi đã biết không thể nào.
Rất nhanh, không ít người nhớ tới lúc nhìn thấy Lục Thần, hắn đang ôm Bạch Hi dường như chuẩn bị muốn đi, lập tức liền hiểu ra.
"Ngươi có ý đồ với cô nương nhà ta? !"
Lời này của Lý Hữu Tài vừa thốt ra, những người khác nhao nhao bừng tỉnh đại ngộ, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
"Không sai, ngươi đến là vì cô nương nhà ta."
Người khác có lẽ thấy người Ngưu La thôn tư duy kỳ quái, Bạch Hi mới là một cô bé sáu tuổi, vai không gánh được, tay không nhấc nổi, đến tìm cô có thể làm gì.
Nhưng người Ngưu La thôn không nghĩ như vậy, đến tìm cô nương nhà họ, có thể là gì chứ, chắc chắn là biết cô nương họ lợi hại, nên muốn bắt cóc thôi.
Cô nương nhà họ có phúc lớn, là tiên nữ thác sinh xuống, ai mà chẳng muốn dính phúc khí chứ.
Nếu không phải đến vì cô nương, sao lại chuẩn bị nhiều đồ như vậy.
Phỏng chừng là do cô nương không chịu nên người này mới muốn cưỡng đoạt, may mà bọn họ chạy đến vây người lại.
( Đến giờ cơm rồi, muốn ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn.) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận