Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 809: Muốn cảm tạ Tiểu Liễu a (length: 7694)

Hả?
Lời này, lão Cảnh không hiểu ra sao, hắn nghi hoặc nhìn Lục Thần, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, sao lời của cô Hi này, ta nghe không hiểu gì cả.
Lục Thần im lặng liếc nhìn lão Cảnh, thật là hết chuyện để nói mà.
Lục Thần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ xin lỗi Bạch Hi: "Hi Hi, ta không có, ta chỉ là tò mò vào xem thôi."
Nghe xong câu này, lão Cảnh sao có thể không biết là chuyện gì đang xảy ra, hóa ra Trịnh Hưng Quốc kia bắt nạt cô Hi sao?
Tầm mắt lão Cảnh như ra đa liếc nhìn xung quanh, cô Hi cùng bảy người đi ra, riêng con trai đã có sáu, dù có đánh nhau, chắc chắn cũng không thiệt thòi.
Chủ yếu là, lão Cảnh nhìn kỹ, cũng không thấy ai trong đám Trần Nhụy đứng cách Bạch Hi hai ba mét có dấu hiệu bị đánh.
"Lão Cảnh, ta lái xe chở Hi Hi về đại viện trước, xe không đủ chỗ cho nhiều người vậy, lát nữa ông đưa mấy người kia đi xe về sau."
Lão Cảnh vội vàng đáp: "Vâng, Lục (đoàn) trưởng cứ yên tâm."
Bạch Hi cũng quay đầu nhìn về phía sau lưng: "Tiểu Thuận Tử, con đưa mọi người đi cùng đồng chí lão Cảnh xe bus, hành lý cứ để trên xe này, như vậy mọi người sẽ đỡ vất vả hơn."
"Dạ, cô nãi nãi."
Mấy người Tiểu Thuận Tử đồng thanh đáp lại.
Lục Thần nhìn cách Bạch Hi nói chuyện với người thôn Ngưu La, trong lòng vui vẻ, thấy chưa, mình là (đoàn) trưởng, Hi Hi ở thôn Ngưu La là cô nãi nãi, như vậy chẳng phải là người một nhà, vào cùng một cửa sao.
Rất nhanh, hành lý được chất lên xe.
Lão Cảnh mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế cho Bạch Hi, dư quang phát giác ra Lục Thần vừa mới chìa một nửa tay, sau đó mới giật mình nhận ra, lẽ ra thời điểm này phải để Lục Thần thể hiện mới đúng.
Hắn xấu hổ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhận được ánh mắt không vui của Lục Thần, kiểu như ngươi rảnh quá phải không?
Lão Cảnh: "...Ách, Lục (đoàn) trưởng..." Hắn có thể nói là hắn không cố ý không?
Lục Thần thì trực tiếp vòng qua đầu xe, lên xe từ phía bên kia.
Lão Cảnh đành cười tươi với Bạch Hi: "Vậy cô Hi, chút nữa gặp lại ở đại viện!"
Bạch Hi gật đầu: "Được! Vậy làm phiền ông chăm sóc mấy người bọn họ."
"Cô Hi khách sáo rồi."
Trần Nhụy và Tiểu Thạch Đầu cùng mấy bọc quần áo lên xe Jeep, còn lão Cảnh đưa Tiểu Thuận Tử năm người đi xe công cộng.
Trên đường đi, lão Cảnh còn cố ý dò hỏi xem có tin tức gì từ đám Tiểu Thuận Tử không, nhưng bọn Tiểu Thuận Tử đâu có ngốc, bọn chúng ranh ma, sao có thể để bị moi tin ra được.
Lão Cảnh vừa bực mình vừa thán phục.
Không học quy định bảo mật, vậy mà miệng kín như bưng.
Lại nhìn xem cánh tay kia, xem dáng vẻ đi đứng ngồi nghiêm chỉnh, thật là giống mầm non tốt.
Bạch Hi lúc này không biết lão Cảnh đang nghĩ gì, nàng ngồi ở ghế cạnh tài xế, vừa để gió thổi qua từ cửa sổ hé mở, vừa lấy trái cây sấy khô trong túi ra ăn.
Ở phía sau xe, Trần Nhụy và Tiểu Thạch Đầu ngồi thẳng lưng, giữa hai người và dưới chân toàn là hành lý, chưa kể đến hai người còn đang ôm mấy gói, phần còn lại là của đám Tiểu Thuận Tử mang.
Trên cả đoạn đường, người thoải mái nhất chỉ có Bạch Hi.
Lục Thần vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn động tác của Bạch Hi, cười hỏi: "Hi Hi, thích trái cây sấy khô à? Để mấy hôm nữa anh đưa em vào thành phố, ra trung tâm thương mại mua cho."
"Không cần!" Bạch Hi lắc đầu: "Em tự mang rồi, mua từ siêu thị ở thôn em đó."
Mua theo giá nhập hàng, lợi hơn mua ở ngoài rất nhiều.
Đừng nghĩ Bạch Hi keo kiệt bủn xỉn, nàng là cô nãi nãi của thôn Ngưu La, nàng phải làm gương cho những người dưới, đáng tiêu thì tiêu, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
"Sao cả tháng em không có tin tức gì vậy?"
Bạch Hi: "Tiểu Liễu nói anh có ba mươi lăm ngày không có tin tức gì."
Lục Thần nghe Bạch Hi hỏi, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nha đầu này, tuy không thường xuyên hồi âm cho anh, nhưng trong lòng cũng có anh, không ngờ Bạch Hi tiếp lời, làm anh một trận buồn bực, hóa ra là do Trần Đại Liễu nói, nàng mới nhớ đến anh à?
Dường như không cảm nhận được Lục Thần buồn bực, Bạch Hi nói tiếp: "Tiểu Liễu nói anh có một tháng không tin tức gì, nên em đến xem anh thế nào."
Lúc này Lục Thần hết buồn bực, còn trong lòng cảm ơn Trần Đại Liễu nữa, nếu không có Trần Đại Liễu nhắc nhở, nha đầu này sẽ không đến đâu.
Tuy cao hứng là thế, Lục Thần cũng không quên giải thích cho Bạch Hi: "Anh đi công tác, ban đầu tưởng nửa tháng là xong, ai ngờ xảy ra chút sự cố, phải chờ thêm nửa tháng nữa, anh mới vừa về mấy hôm trước, đã gửi điện báo cho em rồi, đoán chừng ngày mai cũng sắp đến."
"A, thì ra là vậy." Bạch Hi ngộ ra.
"Đúng rồi, anh có mang đồ ăn qua cho em nè."
Lời này của Bạch Hi làm Trần Nhụy và Tiểu Thạch Đầu giật mình, cô nãi nãi mang đồ ăn cho Lục tiên sinh sao?
Bạch Hi tùy ý nói: "Chỉ là ít thịt khô lạp xưởng gì thôi, còn có chút gạo, đều là đặc sản thôn Ngưu La nhà em đó, lát nữa tới nơi, em lấy cho anh."
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thần lại lần nữa nở nụ cười: "Thật hả? Cám ơn Hi Hi, Hi Hi nhà anh thật là có lòng."
"Ừm." Bạch Hi tiếp nhận lời khen của Lục Thần một cách rất tự nhiên: "Đó là đương nhiên. Mà thôi, đồ đạc một hồi đều là do Tiểu Nhụy và mấy đứa mang đó, tụi nó vất vả hơn."
Dứt lời, nàng nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Nhụy và mấy đứa nó có thể ở chung nhà với em được không?"
Bạch Hi nhớ rằng, trong thư trước Lục Thần có nói, anh đã được cấp cho một căn phòng.
Lục Thần: "Đương nhiên có thể, em dẫn ai qua đây, tự nhiên người đó sẽ ở chung với em, đó cũng là nhà của em mà."
"Vậy em ở thêm mấy ngày." Bạch Hi vốn nghĩ, nếu Lục Thần không tiện, vậy nàng sẽ đưa Tiểu Thuận Tử đến nhà khách, sau đó ở lại ba bốn ngày rồi đi.
Lục Thần nghe xong câu này, đặc biệt vui mừng, vẻ mặt lạnh lùng ngày xưa nay đã biến đổi, đầy vẻ cưng chiều: "Hi Hi, em muốn ở bao lâu cũng được."
Trần Nhụy nghe đến đây, cũng không nhịn được mở miệng: "Cô nãi nãi ~"
"Hả?" Bạch Hi nghe tiếng liền quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Tụi con nhiều nhất cũng chỉ ở được bảy tám ngày rồi phải về." Trần Nhụy ôn tồn giải thích: "Cô nãi nãi, còn hơn nửa tháng nữa là khai giảng rồi."
"Cũng phải!"
Bạch Hi gật đầu: "Cô biết rồi, cô nhớ rồi."
Một bên, Lục Thần lập tức nói: "Không sao, đến lúc đó mấy đứa phải về đi học thì cứ về, còn Hi Hi ở lại đây bao lâu cũng được."
"Hi Hi, anh nhớ em không phải không đi học ở trường sao? Đúng rồi, ở chỗ anh có trường học đó, giáo viên cũng rất giỏi..."
"Vậy thì không được." Trần Nhụy vội vàng mở miệng: "Lục tiên sinh, cô nãi nãi vẫn là muốn về, cô ấy là cô nãi nãi của bọn con mà."
"Hơn nữa, Lục tiên sinh, cô nãi nãi của bọn con có ba, chỉ là Bạch tổ tông không ở đây, cô nãi nãi mang họ Bạch." Ý là, anh cũng không thể mạo danh thay thế được.
Cô nãi nãi là đến để giải sầu, mà Lục tiên sinh rõ ràng là muốn giữ cô nãi nãi ở lại, như vậy thì làm sao được chứ.
Lục tiên sinh tuy là người tốt, đối với cô nãi nãi cũng tốt, nhưng cũng không thể cướp cô nãi nãi của tụi con chứ, tụi con chỉ có mỗi một cô nãi nãi thôi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận