Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 380: Tới đều tới (length: 7972)

Lúc tối muộn, Bạch Hi thay đổi thói quen tu luyện, nàng nắm chặt túi càn khôn im lặng.
Tiểu Hắc nằm một bên, nó mấy lần ngẩng đầu nhìn, đều thấy Bạch Hi cau mày suy tư, liền cũng ngoan ngoãn không lên tiếng.
Nói cũng kỳ lạ, cái bóng người kia đã lâu không xuất hiện rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Hi lên tiếng.
"Tiểu Hắc, ngươi lần trước nói, có cảm giác được trong sơn động kia có dao động linh lực?"
Bạch Hi đột nhiên hỏi như vậy làm Tiểu Hắc nhất thời không phản ứng kịp, nhưng nó rất nhanh đã đứng lên, đầu hổ dụi vào trước người Bạch Hi, ô ô nói, chủ nhân, đúng.
Nửa năm trước nó đuổi theo con lợn rừng không chọn đường, đi ngang qua một cái sơn động, mơ hồ cảm giác được có dao động linh lực, vốn dĩ muốn đi vào xem, nhưng lúc đó vừa vặn có một tảng đá lớn rơi xuống chắn cửa động.
Vốn dĩ Tiểu Hắc còn muốn tiến lên phá tảng đá, nhưng mới đi được vài bước liền cảm giác được nguy hiểm, nó liền vội vàng rút lui.
"Là linh lực của linh thạch sao?"
Tiểu Hắc nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không chắc lắc đầu, chủ nhân, ta cũng chưa từng thấy linh thạch bao giờ.
Nó sinh ra đã ở đây, đâu có thấy linh thạch là hình dáng gì.
Ký ức truyền thừa cũng không nhiều, hơn nữa chỉ có một hai lần dao động linh lực, nó làm sao cảm nhận được.
Bạch Hi nghe xong lại trầm mặc.
Trời tờ mờ sáng.
Trần bà tử vừa thức dậy, mới vừa kéo cửa sổ ra, tùy ý nhìn thoáng xuống chân núi, liền thấy một bóng dáng màu trắng đi lên núi.
"Tiểu Hắc hôm nay lại vào núi à? Sao sớm vậy!"
Tự nói một mình, Trần bà tử liền ra cửa bắt đầu thu dọn việc nhà.
Lúc này, Tiểu Hắc đang chở Bạch Hi từng bước một đi về phía sơn động.
Nó ấn tượng sâu sắc với chỗ này, mỗi lần đi săn đều sẽ đi ngang qua từ xa, muốn quên cũng khó.
Tiểu Hắc đi không chậm, nhưng vẫn dùng gần ba tiếng mới tới nơi.
Trời đã sáng.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá xum xuê trên đỉnh đầu chiếu xuống, có vài tia nắng vừa vặn rọi vào tảng đá trước cửa động.
Một ít tảo xanh mọc trên đá, thêm cỏ dại trước cửa hang, nếu không phải Tiểu Hắc dẫn tới, cho dù Bạch Hi đi ngang qua, liếc nhìn, cũng sẽ không để ý đến bên trong có một cái sơn động.
"Hống hống ~" chủ nhân, chính là ở bên trong.
Bạch Hi từ trên lưng Tiểu Hắc xuống, chân đi giày da hươu giẫm trên lớp lá dày, phát ra tiếng lạo xạo.
Đứng trước cửa hang, Bạch Hi đánh giá tảng đá lớn, tay đưa ra sờ, cũng không cảm thấy dao động linh lực Tiểu Hắc nói, nhưng mà tảng đá này đúng là không cảm thấy có dấu vết của động vật khác, thật cổ quái.
"Tiểu Hắc, ngươi đẩy tảng đá này ra." Quay đầu lại, Bạch Hi nhường chỗ, phân phó.
"Hống hống ~~" vâng, chủ nhân.
Tiểu Hắc đi đến bên cạnh tảng đá, nửa thân trên chống lên, hai móng vuốt đặt trên tảng đá lớn, chỉ thấy cơ bắp nổi lên, Tiểu Hắc hống hống hai tiếng, hai chân sau bám trên mặt đất cũng nhúc nhích, có thể thấy Tiểu Hắc dùng sức mạnh đến đâu.
Bạch Hi vừa thấy liền không khỏi nhíu mày, Tiểu Hắc dù sao cũng là linh thú, sức lực tự nhiên không nhỏ, bình thường ở trong thôn đều thu liễm, nhưng lúc này nó lại phí sức như vậy, càng chứng tỏ sơn động cổ quái.
Tiểu Hắc đẩy vài lần, tảng đá lớn mới nhúc nhích.
Chỉ cần đã nhúc nhích, thì đẩy ra cũng không khó.
Rất nhanh, tảng đá bị đẩy ra, Bạch Hi thấy Tiểu Hắc có chút thở dốc, liền sờ đầu nó: "Vất vả rồi."
Cửa hang lộ ra, rộng chừng hai mét, đây là còn nửa tảng đá chắn cửa động, nhưng kích cỡ này cũng đủ cho Bạch Hi và Tiểu Hắc ra vào.
Nghỉ ngơi một chút, Bạch Hi thấy Tiểu Hắc đã khỏe lại, liền chuẩn bị vào hang.
"Hống hống ~~" chủ nhân, người muốn bây giờ vào sao?
Bạch Hi quay đầu liếc nhìn Tiểu Hắc có chút lo lắng: "Đương nhiên là bây giờ vào."
Đã đến rồi, không vào thì nàng bắt Tiểu Hắc đẩy đá làm gì.
Sơn động này có cổ quái, thần thức của Bạch Hi thế mà không dò vào được, khiến Bạch Hi càng muốn xem rốt cuộc bên trong có cái gì.
Tốt nhất là có linh thạch, như vậy có thể mở được túi càn khôn thêm nữa, lấy ra đồ nàng tiện tay bỏ vào trước kia cũng không chừng.
"Hống hống ~" chủ nhân, vậy ta đi dò đường trước cho người.
Nói xong, Tiểu Hắc liền lập tức cất bước đi vào, Bạch Hi cười, đi theo cái mông hổ đang lắc lư kia.
Sơn động đen ngòm không ánh sáng, nhưng đều không ảnh hưởng đến Bạch Hi và Tiểu Hắc.
Một người một hổ, chậm rãi đi vào, nhìn sơn động có vẻ không sâu, hai người lại đi mất nửa tiếng.
Rất nhanh, khi trước mắt bừng sáng, mắt Tiểu Hắc trợn tròn, Bạch Hi kinh ngạc nhưng không bất ngờ.
Trong sơn động lớn như vậy bày la liệt không ít tiền vàng châu báu và đồ trang sức, hết đống này đến đống khác, ánh vàng lấp lánh bảo quang rực rỡ, trên đỉnh hang có mấy viên đá phát sáng khảm vào, ngoài viên dạ minh châu hình bầu dục ra, chính là linh thạch hình thoi.
Bạch Hi chỉ tùy ý liếc mắt, liền tập trung ánh mắt vào hai con giao long trên đài đá giữa sơn động.
Khó trách Tiểu Hắc nói cảm thấy dao động linh lực.
Nói là giao long, thật ra cũng không hoàn toàn là, bởi vì đuôi của chúng vẫn hình rắn, chỉ có trên đầu hơi nhô lên một chút sừng.
Bạch Hi đã gặp long nhiều vô kể, giao long bán thành phẩm này trước kia đừng nói là nhìn nàng liếc mắt, mà đi ngang qua trước mặt nàng cũng không dám, nhưng hiện tại Bạch Hi lại không thể không dốc mười hai vạn phần tinh thần.
Chủ nhân, làm sao bây giờ?
Chủ nhân, chúng ta có nên rút lui không?
Linh lực tỏa ra từ giao long khiến Tiểu Hắc biết, bản thân nó không phải đối thủ, mà Bạch Hi bây giờ cũng chỉ tu luyện thần thức, thân thể vẫn chỉ là phàm thai yếu ớt so với người phàm một chút mà thôi.
Bạch Hi lắc đầu.
Đã đến đây rồi, linh đan trong người giao long này nàng nhất định phải lấy cho được, như vậy túi càn khôn mới có thể mở ra, dân làng của nàng mới không phải chịu đói nữa.
Giao long bán thành phẩm này đang ngủ say, có lẽ không ngờ có người xâm nhập vào đây.
Điều làm Bạch Hi ngạc nhiên là, trên đầu cả hai con giao long đều đầy vết thương, cũng không biết có phải vừa mới trải qua chiến đấu hay không, vết máu trông vẫn còn rất mới.
Bạch Hi và Tiểu Hắc nấp sau một đống tiền vàng như ngọn núi, nghĩ xem làm cách nào hạ gục giao long này với cái giá thấp nhất.
Rõ ràng còn chưa phải long, cất nhiều của cải trong hang làm gì, còn là một số tiền vàng không biết lấy từ đâu.
Bạch Hi bĩu môi, nhưng cũng không thấy kỳ lạ, cấp bậc huyết mạch mà, long tộc thượng cổ cũng không phải giao long bán thành phẩm này có thể so, thẩm mỹ của long tộc Bạch Hi từ trước đến nay không tán đồng, nhưng cũng không đến mức dung tục như vậy.
Nhưng mà... Bạch Hi liếc nhìn những thứ trước mắt, thầm nghĩ, đem cái này phát cho dân làng, để họ giữ lại làm của để dành thì cũng rất tốt.
Ngay lúc Bạch Hi đang ngồi xổm chân mài, rút dao găm ra chuẩn bị động thủ thì thấy đầu bên trái của giao long hất mạnh về bên phải, làm tỉnh giấc đầu bên phải đang ngủ say.
"Ta đã bảo ngươi không có mắt sao, ta không phải đã dặn ngươi không được đụng vào ta sao! Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngày nào cũng thích gây sự phải không?" Đầu bên phải cũng không biết là do đang cáu kỉnh lúc mới thức dậy hay là vốn dĩ tính tình đã nóng nảy, bị đầu bên trái vô tình đánh thức, lập tức chửi ầm lên.
(tới tới, hai chương đưa lên) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận