Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 666: Hoạt động bắt đầu lạp (length: 7964)

Ngươi nói xem có nên khen hay không, trong thôn người ta ngay lập tức đã thi đậu năm mươi tám sinh viên đại học, điều này đối với giáo dục là một sự cổ vũ, một sự giúp đỡ, đây lại là một công lao không nhỏ.
Huống chi, người ta cũng không có làm gì sai, rốt cuộc thì cũng chỉ là kể lại cho mọi người về cuộc sống của thôn trước kia và bây giờ, người ta đặt nó lên bàn cân so sánh, rồi tranh thủ giới thiệu thêm một chút, cũng đâu có gì là sai.
Nhưng nếu ngươi muốn nói là không phê bình đi, thì rốt cuộc là ở trên một đại hội nghiêm túc như vậy lại nói mấy chuyện không liên quan, cuối cùng lại còn thêm cái câu "tâm động không bằng hành động", nghe quá dễ dãi, không đủ nghiêm túc.
Nhưng mà, thật sự muốn phê bình, thì ai cũng không tiện lên tiếng, một thôn trưởng ở một cái thôn nhỏ trên núi, vốn dĩ trình độ văn hóa cũng không có nhiều nhặn gì, có thể nói được nhiều như vậy, cũng đã là không dễ dàng gì rồi.
Việc chia sẻ kinh nghiệm có thể nói là hơi đi chệch chủ đề, nhưng cũng không phải là nói linh tinh, vì thế, cuối cùng, ai cũng không nói gì, còn Trần Đại Liễu thì sao, hắn cúi người chào mọi người ở dưới đài, rồi đi xuống.
Trần Đại Liễu còn chưa kịp ngồi xuống chỗ của mình thì Chu Đại Hổ đã giơ ngón cái lên với hắn, nhỏ giọng khen: "Lão Trần, ngươi lợi hại quá, đúng là biết nói, làm ta nghe mà ngây ra luôn."
Hoàng hương trưởng ở một bên liền vỗ cái tay đang giơ lên của Chu Đại Hổ xuống, liếc hắn một cái không vui vẻ, rồi nhỏ giọng mắng Trần Đại Liễu: "Ngươi cái lão già này, ta ở dưới mà còn thấy toát hết mồ hôi lạnh thay cho ngươi. Ta đã bảo ngươi rồi, đến lúc thì cứ nói về cái chuyện làm thế nào mà thôn các ngươi có thể thi đỗ được năm mươi tám sinh viên đại học thôi là được rồi, sao ngươi còn nói sang mấy chuyện không liên quan đó vậy."
Trần Đại Liễu: "Sao lại không liên quan, chẳng phải là để tôi giới thiệu về tình hình của thôn chúng ta sao?"
"Thì cũng là giới thiệu về lớp học phụ đạo thôi, có ai muốn nghe chuyện cái phiên chợ của các người có mấy cái hoạt động ưu đãi gì đâu."
Vẻ mặt của Trần Đại Liễu lộ ra vẻ kinh ngạc, vô tội nói: "Hả? Thế ạ, có thể là vậy, mà có ai nói với tôi là không được nói đâu."
Hoàng hương trưởng: "..." Hắn đang nghĩ không biết có nên cởi giày ra đánh Trần Đại Liễu về lại Ngưu La thôn không nữa.
"Thôi, ngươi nói thì cũng đã nói rồi, lãnh đạo huyện cũng không có ý trách cứ gì, không cần phải sợ." Hoàng hương trưởng vừa dứt lời, lại nhỏ giọng cười ha hả nói: "Hết cách rồi, ai bảo hương chúng ta có đến bảy mươi chín sinh viên đại học chứ."
Trần Đại Liễu vừa cười vừa gật đầu, vừa thầm nghĩ trong lòng, nói đùa à, mọi người muốn hiểu rõ thôn Ngưu La của chúng ta, thì ta đây cũng muốn phải giới thiệu cho đàng hoàng chứ sao, không thể chỉ mỗi việc lớp phụ đạo không được, có cơ hội tốt như thế này, mà ta không tranh thủ quảng cáo cho thôn Ngưu La của chúng ta một phen thì chẳng phải quá phí à.
So với những bài báo cáo, chia sẻ của các hương, các thôn khác thì có thể nói những lời chia sẻ và giới thiệu của Trần Đại Liễu làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, ít nhất cái nội dung hoạt động của phiên chợ kia làm người ta lập tức nhớ kỹ.
Hết cách rồi, cái tính thích chiếm lợi thế vốn là bản tính của con người, có lợi mà không tranh thủ thì chẳng khác nào bị thiệt.
Ngày mùng 5 tháng 2 ư, hôm nay đã là mùng 1 rồi, vậy là còn có bốn ngày nữa là bắt đầu, còn có rút thưởng nữa chứ, đến lúc đó tranh thủ qua xem sao.
Cũng có không ít người quan tâm đến lớp phụ đạo của thôn Ngưu La, đương nhiên những người quan tâm đều là người có con cái trong nhà.
Khi Trần Đại Liễu từ huyện thành trở về, đem chuyện này kể lại đầu đuôi cho Bạch Hi, Bạch Hi vui đến suýt nữa thì không đứng thẳng nổi người lên được.
"Ha ha ha, Tiểu Liễu, Tiểu Liễu... ha ha ha, thật là có ngươi."
"Hoàng hương trưởng không giận ngươi chứ?"
"Không có, thật sự không có." Trần Đại Liễu lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Cô nãi nãi, con chỉ là cảm thấy có nhiều người ở đó như vậy, lại còn người của mấy hương khác nữa, thế nên con mới tiện thể quảng cáo cho phiên chợ của thôn chúng ta một chút, cũng khá tốt."
"Ừm, cũng khá tốt." Bạch Hi dù không còn cười rung rẩy không ngừng, nhưng trên mặt vẫn không giấu được ý cười.
Một lát sau, Bạch Hi nghiêm mặt hỏi: "Hàng hóa đã chuẩn bị xong chưa?"
Trần Đại Liễu cũng nghiêm chỉnh đáp: "Cô nãi nãi, xe tải lớn của thôn chúng ta từ cái ngày ăn mừng đó bắt đầu thì đã liên tục ra ra vào vào không ngừng, hàng hóa đều đã được chuyển đến kho bãi đầy đủ rồi."
Hiện tại thôn Ngưu La đã có đến mười lăm cái kho lớn, đều đã được chất đầy ắp rồi, có thể thấy đã tích trữ được bao nhiêu là hàng.
Bây giờ vẫn còn có những xe chở hàng trên đường trở về tiếp tục chở hàng hóa về đây.
Những lời Trần Đại Liễu nói tại hội nghị chia sẻ kinh nghiệm đã gây được tiếng vang không nhỏ, ít nhất là vào ngày mùng 5 tháng 2 điều này đã được thể hiện rõ.
Ngay trên cửa phiên chợ treo một dải hoành phi lớn, “Chúc mừng đại đội Ngưu La sơn đã có thành tích siêu tốt, thi đỗ 79 sinh viên đại học”.
Mà trên một mặt tường thông báo bên ngoài phiên chợ, những tờ giấy đỏ lớn dán chi chít, ngoài thông báo hoạt động được dán đầu tiên thì đó là những ưu đãi dành cho những sản phẩm được mọi người ưa chuộng nhất, điều đó đã làm cho phiên chợ vốn đã náo nhiệt nay còn trở nên ồn ào hơn.
Sáng sớm ngày mùng 5, đài phát thanh của phiên chợ đã liên tục phát thanh.
"... Cửa hàng siêu thị quốc tế của thôn Ngưu La cùng với cửa hàng thực phẩm phụ và tạp hóa của thôn Ngưu La đồng loạt đưa ra hoạt động tri ân phụ lão hương thân..."
Sau khi một tiếng pháo nổ kết thúc, trong tiếng chiêng trống náo nhiệt, cửa hàng siêu thị bắt đầu mở cửa buôn bán.
Xà bông thơm Bạch Bạch Hương Hương, mua bốn tặng một.
Bột giặt quần áo sạch sẽ mà tiết kiệm, ba gói giảm hai mươi phần trăm, năm gói giảm hai mươi lăm phần trăm.
Bình thủy, chậu rửa mặt tráng men, hộp cơm, khăn mặt,... tất cả mua ba món giảm 20% trở lên.
Không biết tính toán cũng không sao, nhân viên bán hàng bên trong siêu thị sẽ tự nhiên tính toán trôi chảy cho ngươi.
Vải vóc mua hai thước tặng một tấc, mua ba thước tặng ba tấc.
Lông chỉ mua hai cân tặng một lạng, mua ba cân tặng ba lạng.
Đừng nói là đồ dùng hằng ngày, ngay cả ăn bánh cũng có hoạt động ưu đãi, mua bánh ngọt đủ năm đồng thì sẽ giảm hai hào, hạt dưa lạc rang mua hai cân sẽ được tặng hai lạng,...
Đồ hộp các loại, không kể là đồ hộp trái cây hay đồ hộp thịt, đồ hộp cá, mua năm hộp thì sẽ giảm 20%.
Ngay cả xe đạp cũng được giảm giá 5%, đừng thấy giảm ít như vậy, có thể tính ra được mười mấy hai chục đồng đấy, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ làm người ta chạy tới xếp hàng cả một ngày trời.
Vừa mở cửa, siêu thị bên trong đã tràn vào không ít người, đợt người thứ hai chỉ có thể sốt ruột đứng ở bên ngoài chờ, thỉnh thoảng lại nghển cổ vào bên trong, sợ những người ở bên trong mua hết, đến lượt mình thì sẽ không còn gì để mua nữa.
Người bên ngoài thì sốt ruột, còn người bên trong thì chen chúc chật kín cả các quầy hàng, đều gào to về phía người bán hàng.
"Đồng chí, tôi muốn bốn bánh xà bông thơm, có phải được tặng một bánh không?"
"Đúng ạ!" Nghe người bán hàng khẳng định trả lời, người mua giành trước tờ phiếu, sau đó nhìn chằm chằm vào nhân viên đóng gói hàng hóa, xác định là đóng gói đủ năm bánh rồi, mới vui vẻ nhận lấy, rồi lại đi chen tới quầy hàng khác.
"Đồng chí, tôi muốn ba thước vải, nhớ đưa cho tôi ba tấc nữa nha."
Nhân viên bán hàng: "Đương nhiên, đồng chí cứ yên tâm, vải tặng kèm có cùng chất liệu và cùng màu với vải đồng chí mua nhé."
"Được, tôi muốn ba thước, không đúng, tôi muốn hai cái ba thước, như vậy là được tặng hai cái ba tấc rồi."
Ai trong lòng cũng đều có một quyển sổ nhỏ, đều đang tính toán so đo rất chi li.
Nhân viên bán hàng cũng không hề ngạc nhiên, dù sao trước khi bắt đầu hoạt động, họ đã được đào tạo rồi, chỉ cần đúng theo quy tắc, thì cứ bán hàng thôi.
"Đồng chí, tôi muốn mua đồ hộp, tôi muốn một đồ hộp thịt heo, một đồ hộp thịt bò, một đồ hộp đào, như vậy có được giảm giá chung không?"
"Đương nhiên là được ạ!"
"Được, vậy tôi muốn hai phần, giúp tôi tách riêng ra đóng gói lại."
"Đồng chí..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận