Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 371: Tiểu tâm tư (length: 7821)

"Sáu trăm?" Bạch Hi thấy bộ dạng này của Trần Đại Liễu, cũng thấy hứng thú, mắt cười cong cong phụ họa.
"Không đúng!"
"Vậy, bảy trăm?"
Trần Đại Liễu vẫn là mỉm cười lắc đầu.
"Chín trăm?"
"Cô nãi nãi, ngài lại đoán xem."
Bạch Hi nghe vậy, liếc mắt nhìn Trần Hữu Phúc cùng Lý Hữu Tài, hai người lập tức cũng cùng đoán theo.
"Ta đoán, là tám trăm năm."
"Ái da, không đúng, cô nãi nãi đoán chín trăm, thôn trưởng đều nói không phải rồi, chẳng lẽ là một ngàn?"
"Cũng có thể là năm trăm."
"Vậy thì..."
Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài vừa nói, lại quay về đoán từ sáu trăm trở xuống.
Thấy Trần Đại Liễu vẫn một mặt dương dương tự đắc lắc đầu, Bạch Hi mắt tròn xoe nheo lại, giọng nói chuyển sang nũng nịu, mở miệng: "Tiểu Liễu à, hiện tại ngươi không muốn làm thôn trưởng, mà muốn mở xưởng nhuộm có phải không?"
Hả?
Hả?
Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài nghe xong, hai mặt nhìn nhau.
Mở xưởng nhuộm cái gì chứ?
Trần Đại Liễu thì lập tức hiểu ý của Bạch Hi, vội vàng lấy lòng cười: "Không có, không có, cô nãi nãi, ta chỉ là rất vui, ngài nhất định không ngờ được, hôm qua đồ ăn của chúng ta bán được một vạn cân, thu vào chín ngàn hai trăm tệ."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc cũng rất nhanh đã hiểu ra, cô nãi nãi đang nói đùa thôn trưởng, mới cho thôn trưởng mấy giọt thuốc màu, thôn trưởng đã nghĩ mở xưởng nhuộm rồi.
Cái gì?
"Chín ngàn hai trăm tệ?"
Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài kinh ngạc đồng thanh: "Thôn trưởng, ngài không tính sai đấy chứ?"
Chín ngàn hai?
Chín trăm hai đã đủ dọa người rồi.
Trần Đại Liễu lườm hai người một cái, ghét bỏ nói: "Đúng là đồ nhà quê, có gì ghê gớm đâu, là chín ngàn hai đấy, ta đếm rồi, bốn chữ số."
Cái giọng gì vậy, không phải là đang nói trước mặt cô nãi nãi rằng hắn không giỏi toán đấy sao, dù hắn có nhìn nhầm, chẳng lẽ còn có thể tính sai tiền à, còn có đồng chí Vương Lôi ở đây, sổ sách rõ ràng rành mạch.
Bạch Hi cũng có chút kinh ngạc, mắt tròn xoe đều trợn to lên: "Gần một vạn."
Thời buổi này, hình như chưa có hộ gia đình nào được một vạn tệ phải không?
Không đúng, có lẽ còn chưa có thôn nào được một vạn tệ ấy chứ.
Trần Đại Liễu ngược lại cười nói: "Đúng đó, cô nãi nãi, ta cũng không ngờ lại được nhiều như vậy."
Nếu không phải là sắp Tết rồi, Trần Đại Liễu đã muốn phái người đến tỉnh thành mua màng nhựa plastic, rồi làm thêm khoảng mười mẫu nhà kính rồi.
Thật sự quá dễ kiếm tiền mà.
Bạch Hi cười cười, hỏi: "Tiểu Liễu, ngươi bán một vạn cân mà được chín ngàn hai, ngươi không sợ người ta đến đánh thổ hào của thôn chúng ta à."
Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài nghe những lời này, đều lo lắng.
Trần Đại Liễu thì chỉ hơi sững sờ một chút, liền thản nhiên nói: "Cô nãi nãi, sẽ không đâu."
"Cô nãi nãi, ngài xem đó, đồ ăn của chúng ta là rau trái vụ, lại còn là đồ ăn trồng vào mùa đông sau khi hạn hán và nạn châu chấu hoành hành, đồ ăn ấy mọng nước thế nào, người ta ấy mà, không ăn thịt không sao, không ăn cơm cũng chẳng hề gì, nhưng lại sẽ thiếu, thiếu cái gì đó sinh tố."
Nhất thời không nhớ ra được, Trần Đại Liễu có chút bực mình, sớm biết phải nhớ mấy từ đó mới phải, cô nãi nãi đã nói khi trước, ở bệnh viện bác sĩ cũng hay nói, hắn đã không để ý nhớ hết rồi.
"Cô nãi nãi, thiếu cái sinh tố đó là sẽ sinh bệnh đấy ạ."
Bạch Hi ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: "Là vitamin."
"Đúng đúng đúng. Chính là vitamin."
Trần Đại Liễu nói tiếp: "Cô nãi nãi, đừng nhìn chúng ta là thôn quê, những đồ ăn này là thứ tùy tiện trồng ra từ ruộng vườn, nhưng trong thành phố lại không có, cái gì không có là sẽ quý giá thôi."
"Người thành phố có thể mua được lương thực hàng hóa không sai, nhưng mỗi tháng đồ ăn phụ của họ đều có hạn mức, muốn ăn thêm, không có sổ nhỏ, không có tem phiếu thì cũng không thể ăn được. Bây giờ lại là mùa đông, muốn ăn thì đừng chê đắt, hơn nữa, chúng ta cũng tốn không ít tiền để trồng ra chúng mà."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc ở một bên nghe, âm thầm gật đầu, đúng là thế, vào mùa hè, người thành phố về nông thôn mua đồ, rau củ cũng năm sáu hào một cân, còn đắt hơn cửa hàng thực phẩm phụ, nhưng vẫn có người mua, bây giờ là giữa mùa đông, bán đắt hơn một chút cũng là lẽ thường.
Trần Đại Liễu: "Cô nãi nãi, chúng ta đây là tập thể của thôn, cũng là bán theo quy định, thu nhập vẫn là về cho tập thể thôn, ai cũng không bắt bẻ được chúng ta." Đánh thổ hào cái gì, có gì mà phải đánh, bọn họ đâu phải địa chủ, lão tài, chỗ này đều là tập thể của thôn cả.
Thực ra nếu là trước kia, Trần Đại Liễu nhất định phải nơm nớp lo sợ, đừng nói bán rau trái vụ nhà kính, mà ngay cả xây hồ chứa, lò gạch, thì hắn cũng không dám làm.
Nhưng hồ chứa thì đã xây rồi, hầm khí mê tan cũng đã làm, lò gạch cũng xây xong, cả một loạt việc ấy, tuy nói có Bạch Hi lên tiếng, nhưng các thao tác cụ thể đều do Trần Đại Liễu thực hiện, hắn ít nhiều cũng thấy ra được một vài xu thế.
Chưa nói đâu xa, cứ nói về rau củ nhà kính này, đội học tập đã đến vài đoàn, những lời khen cũng không phải giả, đã thế thì nếu không bán được giá cao thì còn lấy lý do gì để cho người ta học tập đây.
Đương nhiên, tất cả những điều này, người Ngưu La thôn đều đổ cho Bạch Hi.
Không có vận may và phúc khí lớn của cô nãi nãi, thì ai dám làm những việc này, làm rồi cũng chưa chắc đã thành công đâu.
Tóm lại, có cô nãi nãi ở đây, thì bọn họ sẽ không xảy ra sai sót gì cả.
Bạch Hi nghe xong liền cười cười, nói với Trần Hữu Phúc và Lý Hữu Tài: "Thấy chưa, Tiểu Liễu học nhanh thế đấy, các ngươi còn trẻ, hãy học hỏi ở hắn thêm đi."
Lý Hữu Tài và Trần Hữu Phúc liền vội vàng gật đầu, Trần Đại Liễu cũng được Bạch Hi khen đến mức không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Vốn dĩ một anh nông dân hiền lành thật thà, vậy mà lại bị mình đưa lên con đường gian thương, Bạch Hi cũng không biết nên nói là tốt hay không tốt nữa.
Bất quá trong lòng cô lại rất hài lòng, người Ngưu La thôn là dân của cô, tự nhiên là để người khác chịu thiệt thì hợp ý của Bạch Hi hơn.
Trần Đại Liễu kể xong chuyện vui, nghĩ đến điều này, liền vội vàng báo cáo.
"Đúng rồi, cô nãi nãi, bên cung tiêu xã hẹn hai ngày nữa sẽ đến lấy thêm mấy xe đồ ăn nữa ạ." Đừng nhìn một vạn cân có vẻ nhiều, nhưng mà đem đến cung tiêu xã trong thành phố thì chẳng khác nào một giọt nước giữa biển cả.
Vốn dĩ bên cung tiêu xã bảo ngày mai sẽ đến lấy, nhưng Trần Đại Liễu từ chối bảo đồ ăn vẫn chưa lớn hết, nhanh nhất thì cũng phải hai ngày nữa, bên cung tiêu xã mới chịu hai ngày nữa phái xe đến.
Trần Đại Liễu biết rõ đạo lý đầu cơ trục lợi mà.
"Cái này ta không quản, ngươi và thôn cứ bàn bạc rồi quyết định là được."
Bạch Hi: "Nhưng ta có một điều kiện, đừng có bán hết, người trong thôn cũng phải có cái mà ăn chứ."
"Chắc chắn là không thế rồi cô nãi nãi, cô cứ yên tâm đi ạ." Người trong thôn đều không ngốc, dù không nhìn thấy tiền, thì cũng nhìn thấy những đồ ăn xanh mơn mởn đó mà, nông dân trồng trọt thì cũng là vì mùa màng, không cần hắn phải nói, mọi người sẽ tự giác mà làm thôi.
Hôm qua đã cắt đồ ăn rồi, phần gốc còn lại cũng đã được xới đất bón phân vun xới, đợi cho cây con rau lớn lại, trước đầu xuân, đồ ăn trong nhà kính, ít thì cũng bán được thêm hai ba đợt đấy.
Bạch Hi thấy Trần Đại Liễu đã có chủ trương rồi, cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc hắn nên phát tiền cho thôn dân để ăn Tết.
Thì đúng là, cũng đã cuối năm rồi, trong một năm chuyện lớn chuyện nhỏ đủ cả, nhưng nói tóm lại thì cũng đã qua rồi, không kể tốt xấu, cuối năm vẫn là phải phát tiền, phát lương cho người trong thôn để ăn Tết.
(Sắp hết tháng rồi, ta cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng, đến lúc đó sẽ bạo chương cho các tiểu khả ái nha. A a a, không hiểu sao lại thấy hồi hộp quá đi.) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận