Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 286: Một cái hàng đều không đổi (length: 7972)

Trần Tiểu Thông không phải không nghe thấy, mà là đang nắm mặt dây chuyền, chẳng thèm để ý, quê mùa thế nào thì cũng đều là tân binh, về sau ra sao còn chưa chắc chắn đâu.
Rất nhanh, bên cạnh Trần Tiểu Thông có người ngồi xuống, sau khi chào hỏi giới thiệu, liếc mắt nhìn mặt dây chuyền trên cổ Trần Tiểu Thông, người này chăm chú nhìn vài lần, rồi kinh ngạc hỏi: “Đồng chí, đây là răng nanh à?”
“Ờ, anh nhìn ra đấy à?”
“Đương nhiên rồi.”
Đặng Vệ Quốc cũng lôi từ trong cổ ra một sợi dây, đắc ý nói: “Đây cũng là răng nanh của ta, tổ tiên ta là thợ săn, đây là đồ gia truyền, ta đeo từ bé.”
Nói rồi, Đặng Vệ Quốc có chút xấu hổ: “Nhưng răng nanh của ta không đẹp bằng của anh, của anh vừa to vừa sáng, cái răng này chắc là của con hổ lớn lắm nhỉ?”
Trần Tiểu Thông gật đầu liên tục.
Chẳng phải sao.
Răng nanh này là Tiểu Hắc đổi, nhắc đến mới lạ, Tiểu Hắc một năm đổi hai cái răng, mỗi lần thay răng thì thân hình đều lớn thêm một vòng.
Mấy hôm trước, Tiểu Hắc vừa thay cái răng này, thấy Trần Tiểu Thông mắt sáng rực, rõ ràng là rất muốn, nó lại ăn đồ hắn biếu hai ngày, liền đưa cái răng cho hắn.
Trần Tiểu Thông tìm dây đỏ, dùng hai ngày mới mài được một chút lỗ trên răng nanh để xỏ dây vào.
"Vậy thì anh may mắn thật đấy, con hổ to kia chắc nhiều thịt lắm nhỉ? Thật ra thịt hổ cũng thế thôi, đương nhiên, ta cũng chỉ nghe ông nội nói... Nhưng mà anh cũng ăn được đâu, có cái răng cũng tốt rồi."
Lời Đặng Vệ Quốc làm khóe miệng Trần Tiểu Thông giật giật, Tiểu Hắc không thiếu thịt, nhưng ai dám ăn nó, đó là cô nãi nãi của bọn họ nuôi.
Nghĩ tới đôi mắt hổ hung ác mang ánh lạnh của Tiểu Hắc, Trần Tiểu Thông theo bản năng rùng mình, nhưng hắn cũng không giải thích, cái răng nanh này không phải săn hổ mà có được.
Chuyện của Tiểu Hắc, càng ít người biết càng tốt.
Đối diện Triệu Minh hai người nghe Trần Tiểu Thông và Đặng Vệ Quốc nói chuyện xong, nhìn xuống tay của hai người, Triệu Minh hơi xấu hổ.
Lúc đầu thấy Trần Tiểu Thông hớn hở đeo cái răng, liếc qua còn tưởng răng chó, đang định xem xem đối tượng hoặc vợ của cái gã lính mới này là hạng người gì mà lại đi tặng răng chó, bây giờ nghe xong, thì ra là mình hiểu nhầm rồi.
Hai người đeo răng nanh lập tức có tiếng nói chung, trên đường đi trò chuyện quên cả trời đất, nhanh chóng trở nên thân thiết.
Ngày nhập ngũ đầu tiên đối với tân binh là những ngày gian khổ nhất, mỗi ngày đều bị lính cũ mắng tân binh con, mỗi ngày từ thao trường xuống đều mệt như chó, chỉ biết thở hồng hộc.
Mỗi lần đều bị trung đội trưởng huấn luyện mắng tân binh bây giờ càng ngày càng tệ.
Nhưng năm nay lại có một ngoại lệ.
Chính xác mà nói, năm nào cũng sẽ có những hạt giống tốt xuất sắc, nhưng năm nay trong những hạt giống tốt này lại có một người nổi trội hơn, đến cả những lính cũ nhập ngũ ba bốn năm cũng không sánh được.
Cái tên Trần Tiểu Thông chỉ mới ngắn ngủi ba ngày mà đã vang danh khắp tân binh.
Ăn cơm nhiều, lượng huấn luyện nhiều và khó thế nào hắn đều có thể nhẹ nhàng đối phó, dù có tăng thêm lượng huấn luyện đặc biệt, sau khi xuống thao trường hắn vẫn không hề thở dốc.
Đặng Vệ Quốc vẫn cho mình là con nhà thợ săn, thân thủ tốt, không ngờ gã Trần Tiểu Thông trông lầm lì kia lại là người không lộ tài.
"Thông Tử, sao ngươi lại lợi hại như vậy?"
“Ta á?” Trần Tiểu Thông vừa ăn cơm, vừa không ngẩng đầu đáp: "Cái này của ta không có gì, ngươi nếu thường xuyên rèn luyện thì cũng sẽ giống ta thôi, trong thôn chúng ta toàn là núi, ta thường xuyên vào núi đi săn.”
"Ta cũng đi săn mà." Đặng Vệ Quốc lẩm bẩm.
Thật là người với người so nhau chỉ khiến người tức chết.
Trần Tiểu Thông đang cố gắng ăn cơm, đâu có để ý Đặng Vệ Quốc lẩm bẩm gì.
Khó trách người người đều muốn đi lính, huấn luyện trong quân là vất vả nhưng lại được ăn no, Trần Tiểu Thông nghĩ thầm, món thịt kho tàu này ăn ngon quá, cô nãi nãi thích ăn thịt kho tàu, tiếc là không mang về cho nàng được...
Buổi chiều huấn luyện rất nhanh đã đến.
Trung đội trưởng nơi Trần Tiểu Thông đầu quân đứng trước mặt bọn họ nghiêm nghị huấn mấy câu, không gì ngoài những điều mà mấy ngày nay bọn họ đã nghe đến thuộc cả tai, ngày thường đổ mồ hôi nhiều thì khi chiến đấu đổ máu ít, cố gắng phấn đấu, vì gia đình, vì Đảng, vì Tổ quốc...
Thực ra mỗi lần tới đoạn này đều sẽ thêm một câu đại loại như, xem mấy cậu xem, yếu như gà, không một ai dùng được, rồi sau đó là toàn đội đều có, chạy 5 cây số...
Nhưng vì có Trần Tiểu Thông ở đó, trung đội trưởng đã không nói những lời này nữa, anh đầu tiên là gọi Trần Tiểu Thông ra, nghiêm khắc mà vẫn ôn hòa căn dặn mấy câu, như thường lệ tăng thêm lượng huấn luyện cho hắn, rồi mới sắp xếp cho những người còn lại.
Không ai thấy bất công, rốt cuộc bảo họ cùng lượng huấn luyện với Trần Tiểu Thông cũng chẳng ai chịu nổi.
Cũng là vượt chướng ngại 200 mét, người khác mới chạy được nửa đường, Trần Tiểu Thông đã chạy xong một lượt còn quay lại chạy được thêm nửa chặng nữa, cũng là chạy bộ, có người mới chạy được ba vòng, Trần Tiểu Thông đã chạy được bảy tám vòng rồi.
Ai lại dại gì đi so với Trần Tiểu Thông chứ.
Nói như việc vác gỗ đi, một khúc gỗ lớn ít nhất phải hai ba người mới khiêng nổi, còn đi chẳng vững, mà Trần Tiểu Thông một mình vác khúc gỗ đi vững như bàn thạch, lại còn đi nhanh gấp đôi người khác.
Lần đầu nhìn thấy thực lực của Trần Tiểu Thông, đừng nói tân binh cùng ban với hắn, mà ngay cả trung đội trưởng và trung đội huấn luyện cũng đều tròn mắt kinh ngạc.
Thực ra Trần Tiểu Thông cũng tròn mắt kinh ngạc.
Hắn vẫn nghĩ mình như vậy trong quân cũng chỉ thuộc hạng thường, cùng lắm không bị đội sổ thôi, ai ngờ đâu lại có thể đứng nhất.
“Dạ!” Trần Tiểu Thông một chút cũng không cảm thấy mình bị đối xử như vậy là quá đáng, hắn ở trong thôn tập còn nhiều hơn ở đây, nếu muốn làm cô nãi nãi nở mày nở mặt thì không thể lơ là.
Vì thế, trên thao trường, rất nhiều tân binh vừa huấn luyện, vừa nhìn Trần Tiểu Thông với tốc độ cực nhanh vượt qua hàng loạt chướng ngại vật, sau đó lại chạy bộ, vác gỗ mà vẫn không thở dốc.
Mọi người vừa xem, vừa ngưỡng mộ, vừa thầm rủa: Thằng nhãi này đúng là không phải người!
Trần Tiểu Thông nếu biết mọi người nghĩ vậy trong lòng thì chắc sẽ trợn mắt lên, thử để các ngươi bị Tiểu Hắc huấn luyện dữ dằn xem, các ngươi cũng sẽ được như ta thôi, đương nhiên, cũng do núi non nước tốt ở thôn Ngưu La, mà chủ yếu là, công pháp cô nãi nãi truyền cho tốt nha.
Ngoài thao trường, có vài người đứng đó xem, một vị đại đội trưởng trong số đó quay sang đại đội trưởng của Trần Tiểu Thông: “Tôi lấy năm lính của tôi đổi thằng Trần Tiểu Thông của ông, thế nào?”
"Ông nằm mơ đi!"
"Mười thằng?"
"Không đổi!"
“Ngay cả cho tôi một tiểu đội, tôi cũng không đổi!” Thật là đùa nhau, đây là bảo bối đấy, là một hạt giống tốt có thể phát triển được, từ lúc biết tin này, ông ta mơ cũng cười tỉnh cả người.
Nghe vậy, vị đại đội trưởng kia tỏ vẻ hơi tiếc nuối.
Thật ra ông ta không cần hỏi cũng biết kết quả, quân nhân như vậy thật hiếm thấy, chịu khó rèn luyện rồi thì việc đem vinh quang về cho đại đội không có gì là khó, hơn nữa... nhìn biểu hiện hiện tại của Trần Tiểu Thông, bọn họ đều biết, cho dù bây giờ cho Trần Tiểu Thông đi thi cũng không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận