Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 442: Làm tỉnh lại (length: 7947)

Thật ra, gạo hoa quế của Bạch Hi có chút linh khí, chút linh khí này đối với nàng và Tiểu Hắc đều không có tác dụng gì, nhưng đối với người trong thôn thì lại là thứ bồi bổ rất tốt, hơn nữa người thôn Ngưu La vẫn luôn luyện võ công của Bạch Hi, tự nhiên hấp thụ càng tốt hơn.
Bạch Hi không phải không biết hiệu quả của gạo hoa quế, cũng biết đám gạo này mà thả bên ngoài sẽ bị cướp đến sứt đầu mẻ trán, nhưng nàng xem người thôn Ngưu La là dân của mình.
Bọn họ cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, nàng tự nhiên muốn chăm sóc họ.
Hơn nữa, dân làng có thân thể tốt, chuyện trong thôn sẽ ít đi, mới có thể làm được nhiều việc hơn, làm nàng đỡ lo lắng.
Mấy người Trần Đại Liễu lo lắng Đặng Hữu Chí uống nhiều sẽ xảy ra chuyện gì nên mới không đi, đương nhiên, nguyên nhân chính còn là sợ hắn sẽ rút lui.
Lý lão thẩm tử thấy đã đến giờ cơm tối, liền định đánh thức hai người dậy ăn cơm, cho dù người lớn không ăn, thì cháu ngoại nhỏ cũng phải ăn cơm chứ.
Nào ngờ, lại nghe được hai vợ chồng giữa đường bỏ cuộc.
Lý lão thẩm tử lúc này liền nổi giận.
Những người khác ở trong sân nghe thấy lời này, vội vàng chạy tới, vì thế mới có cảnh Lý Tú Hồng giật mình, cuống quýt mở cửa phòng, sau đó ở cửa phòng nhìn thấy một đám người đen nghịt.
Đặng Hữu Chí còn chưa xuống giường, thấy ở cửa nhiều người như vậy, vốn còn say có chút đầu óc không rõ, hiện tại rượu lập tức tỉnh lại.
"Ta, ta, mọi người..."
Trần Đại Liễu hơi nhíu mày: "Hữu Chí à, các ngươi là không muốn giúp thôn mình sao?"
Còn chưa đợi Đặng Hữu Chí đáp lời, Lý lão thẩm tử đã phân phó nói: "Lão đại, con mau đi tìm dây thừng cho ta, ta cũng đừng ăn cơm gì nữa, một sợi dây thừng treo cổ xong chuyện!"
Làm sao có thể tìm dây thừng, lại làm sao có thể để Lý lão thẩm tử thắt cổ, hai con trai bà vội vàng khuyên nhủ, còn Lý Đại Đầu thì trừng mắt nhìn Đặng Hữu Chí và Lý Tú Hồng.
"Được lắm, ta đi đón hai ngươi về, trong nhà thì giết gà lại giết vịt, cơm ngon rượu ngon cho hai người ăn, để các ngươi giúp thôn chút việc, làm cho bà con xóm giềng có cuộc sống tốt hơn, vậy mà các ngươi lại từ chối phũ phàng, các ngươi còn là người không?"
Lý lão thẩm tử vẫn còn tiếp tục gào mắng: "Mạng ta sao khổ vậy a, ông già a, sao lúc trước ông không mang tôi đi cùng, ông xem con gái và con rể của ông kìa..."
Trong thôn ai mà chẳng muốn làm chút gì đó, để giúp cô của họ bớt gánh nặng, làm cho cô đỡ phải lo lắng như vậy, bây giờ vất vả lắm nhà Lý có chút tác dụng, vậy mà con gái và con rể lại cự tuyệt, Lý lão thẩm tử làm sao có thể vui vẻ.
Bà vừa nghĩ đến vất vả lắm mới có thể giúp thôn mình giải quyết được chút vấn đề, làm cho cô dễ chịu một chút, bà liền vui vẻ.
Hiện tại, thế mà lại nói không được?
Sự khác biệt này, ai mà chịu cho được.
"Oa... Ông già a, sao ông không đến nhìn tôi một chút, ông đến mang tôi đi đi, tốt nhất là cũng dạy dỗ cho con gái con rể ông một trận..."
Người bên cạnh vừa nghe vừa xấu hổ, lại vừa bất đắc dĩ, còn Lý Tú Hồng và Đặng Hữu Chí thì lại một trận ngây người, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao cho tốt.
"Lý Tú Hồng, ta thấy ngươi là có chồng thì quên cha quên mẹ!"
Lý Tú Hồng bị anh trai cả quát một tiếng thì tỉnh ra, vừa nhìn thấy tình cảnh này, lập tức quay đầu thở phì phì huých một cái vào tay chồng, lớn tiếng nói: "Bán, sao lại không thể bán, bọn họ dù thế nào cũng phải giúp. Cho dù bị đuổi việc, cũng phải giúp!"
Đặng Hữu Chí thấy anh vợ hung hăng nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng có ý không chịu sẽ bị đánh, cũng vội vàng nói: "Có nói không được đâu, ban ngày ta không phải đã đồng ý rồi sao, chỉ là ta sợ đầu óc mình ngu ngốc, sẽ làm hỏng chuyện..."
"Không có gì mà làm hỏng, ngươi cứ làm theo lời chúng ta nói là không có vấn đề gì." Trần Đại Liễu lập tức nói: "Ngươi nếu sợ mình làm không cẩn thận cũng không sao, đến lúc đó chúng ta sẽ cử hai người qua giúp ngươi, cái này không phải vấn đề gì."
Lý Tú Hồng thấy mẹ mình gào khóc đòi thắt cổ cũng nhỏ giọng hơn, vừa giận vừa buồn cười, liền nói: "Mẹ, chuyện này, nhà con Hữu Chí có thể giúp một tay, giúp thôn một chút không có gì không được, cũng nên vậy, nhưng mẹ cũng không thể lấy sống chết ra dọa chúng con được."
Ngay cả cha đã khuất cũng gọi dậy để dạy dỗ hai vợ chồng, thật là xấu hổ mà!
Đặng Hữu Chí cũng muốn phụ họa, nhưng hắn không tiện mở miệng nói nhạc mẫu không phải, vì thế liền gật đầu theo.
"Mẹ, con nói này, nếu đến lúc đó Hữu Chí bị đuổi việc, một nhà chúng con không có chỗ ở, thì phải quay về làm phiền mẹ đó."
"Được!" Lý lão thẩm tử lập tức đồng ý, cũng không làm ầm ĩ đòi tìm dây thừng nữa, mặt thì cười hớn hở, như người vừa gào khóc đòi thắt cổ không phải bà vậy.
Con gái gả đi mang cả nhà về ăn nhờ nhà mẹ đẻ, thì sẽ bị chê cười, nhưng nếu như vì giúp thôn mình mà không có chỗ ở, thì mọi người sẽ chỉ nể phục chứ không cười lời.
Trần Đại Liễu lắc đầu: "Khó mà làm được, sao có thể ở nhà lão thẩm tử được, nếu thật có ngày đó, Tú Hồng các ngươi yên tâm, trong thôn có nhà ở mà, đến lúc đó sẽ phân cho các ngươi một căn là được."
Lý lão thẩm tử vừa nghe thì mặt mày hớn hở, vội vàng bảo Lý Tú Hồng và Đặng Hữu Chí: "Còn ngây ra đó làm gì, mau cảm ơn thôn trưởng đi."
"Cảm ơn thôn trưởng!"
"À, đúng, cảm ơn thôn trưởng."
Trần Đại Liễu khoát tay: "Đừng cảm ơn ta, muốn tạ thì tạ cô đi."
"Bất quá, ta vẫn hy vọng các ngươi có thể luôn ở trong thành, dù sao điều kiện trong thành vẫn tốt hơn nông thôn." Các ngươi mà bị đuổi việc thì dưa muối của chúng ta làm sao bán được.
Lời này, Trần Đại Liễu âm thầm thầm thì trong lòng.
Đặng Hữu Chí cũng gật đầu, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không muốn về thôn ở làm gì, đến lúc đó người ta lại cười nhạo hắn ở rể nhà mẹ vợ.
Dù sao cũng là đàn ông, sĩ diện vẫn là muốn giữ.
Tối đó trên bàn ăn, Đặng Hữu Chí vẫn là đối tượng được ca tụng, bất quá ngoài ca tụng, còn không quên bắt hắn đảm bảo đừng rút lui.
"Hữu Chí à, ngươi sẽ không rút lui chứ?"
Đặng Hữu Chí lắc đầu: "Không đâu!"
Hắn dám rút lui sao, nếu hắn rút lui, người trong thôn của vợ còn không xé hắn ra thành mảnh nhỏ sao, sau đó nhạc mẫu còn gọi nhạc phụ về tìm hắn, đến lúc đó nhạc phụ một thân xương trắng tìm tới, thì mình cũng chẳng nghe hiểu tiếng quỷ, thật đáng sợ mà!
Không đúng, không đúng, phải duy vật, phải tin vào khoa học...
"Hữu Chí à, nếu có khó khăn, ngươi có sợ không?"
"Không sợ." Đặng Hữu Chí cảm thấy ánh mắt của nhạc mẫu vẫn luôn dán vào mình, trong lòng một trận bất đắc dĩ: "Có khó khăn thì giải quyết khó khăn, ta sẽ không bị khó khăn đánh gục, lại càng không làm kẻ đào ngũ."
Trần Đại Liễu nghe vậy gật đầu, còn Đặng Hữu Chí thì cũng cảm thấy ánh mắt của nhạc mẫu đã trở nên hài lòng hơn rất nhiều.
"Hữu Chí à, ngươi cứ yên tâm, có thôn chúng ta ở đây, sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Đặng Hữu Chí tươi cười gật đầu, có chịu thiệt hay không chưa nói đến, dù sao hắn cũng chỉ có một ý nghĩ, hy vọng theo kế hoạch của người trong thôn, hắn sẽ không bị xử lý đuổi việc là được.
Đêm xuống, Đặng Hữu Chí mất ngủ, nhìn vợ vừa ru con trai ngủ xong cũng chuẩn bị ngủ, hắn ấm ức: "Vợ à, anh vợ của nàng còn nói là trong nhà có chuyện tốt đấy, cái này tính là chuyện tốt gì chứ."
Khó trách hôm qua mắt hắn cứ giật liên tục, thì ra là cái này a!
(tay đau, mắt lại khó chịu, cho dù bút tích đến hiện tại, nên ai khó chịu vẫn là đến.) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận