Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 739: Một chút cũng không hiểu thời thượng (length: 7546)

Cười, cười, mọi người nghĩ đến điều gì, đột nhiên chậm rãi ngừng cười, sau đó cùng nhau nhìn về phía Trần Đại Liễu, rồi lại nhìn nhau, người này nhìn người kia, mọi người xem nhau, xấu hổ sờ mũi, gãi đầu, thậm chí còn cào cổ, nhưng không ai lên tiếng.
Trần Đại Liễu cũng cảm thấy không khí có gì đó không đúng, đang thấy kỳ lạ thì đột nhiên cũng nhớ ra, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, không thể nào cười nổi nữa.
Mấy ngày nay, không chỉ mình hắn, mọi người đều đang tìm kẻ gây chuyện, nào là đánh gãy chân, nào là treo lên đánh, nào là đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra, nào là muốn để Tiểu Hắc cắn mông, nào là đạp thêm mấy cước, nào là khiến cái kẻ phá hoại phải sống không bằng chết...
Làm sao bọn họ biết, cái kẻ mà mình hận đến nghiến răng nghiến lợi lại chính là cô nãi nãi của bọn họ.
Nếu sớm biết, cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám mắng những lời đó.
Đánh cô nãi nãi?
Ai dám chứ.
Bạch Hi nhìn mấy người, mắt hơi híp lại: "Sao ta thấy các ngươi là lạ?"
"Không có, không có!" Trần Đại Liễu liên tục lắc đầu ngay lập tức.
Cũng không thể để cô nãi nãi biết bọn họ đã mắng những lời đó, dù rằng khi đó bọn họ không biết kẻ gây chuyện là cô nãi nãi, nhưng rốt cuộc là chửi mà.
Thật may trời biết họ không cố ý, bằng không, chắc chắn bị sét đánh.
Khóe miệng Bạch Đại Thụ giật giật, cuối cùng cũng không lên tiếng, nếu mà nói cho cô nãi nãi, cô nãi nãi chắc chắn sẽ tức giận, thôi thì... không nói thì hơn.
Những người khác cũng nhao nhao lắc đầu: "Không có đâu cô nãi nãi, chúng ta không có gì lạ cả." Chuyện này, có đánh chết cũng không thể nói ra được!
Lưu Quốc Cường sợ Bạch Hi truy hỏi sẽ bị lộ tẩy, vội vàng nâng quần áo trong tay, hỏi: "Cô nãi nãi, bộ quần áo này lành lặn như vậy, tại sao lại muốn làm rách nó đi?"
Bạch Hi: "Đây không phải là làm rách, đây là làm cũ, là cố ý làm cũ, là thời thượng, thời thượng các ngươi hiểu không?"
Trần Đại Liễu còn sợ người khác lỡ miệng nói ra, cũng may, mọi người đều không phải là kẻ ngốc hết thuốc chữa.
Anh vừa thở phào một cái thì liền nghe được lời này của Bạch Hi, lập tức lắc đầu: "Không hiểu."
Những người khác cũng nhao nhao cùng lắc đầu: "Không hiểu."
Bạch Hi: "Thời thượng chính là... thôi."
"Các ngươi không hiểu thời thượng cũng bình thường."
Trần Đại Liễu và mọi người: "..." Cho nên, cô nãi nãi đây là ghét bỏ bọn họ ý sao?
Bạch Đại Thụ hiếu kỳ: "Cô nãi nãi, cái gì là thời thượng ạ? Thời thượng là đem quần áo làm rách mấy lỗ sao ạ?"
Bạch Hi: "..." Có phải nàng đang rảnh rỗi sinh nông nổi rồi không? Còn đi nói cái gì thời thượng với bọn họ.
"Đừng hỏi, vấn đề này rất thâm ảo, nói các ngươi cũng không hiểu."
Mọi người có mặt lại cùng nhau méo mặt, bọn họ xác định, cô nãi nãi ghét bỏ bọn họ quá ngu ngốc!
Lúc này Bạch Hi cũng phản ứng lại, lỗ thủng?
Đây là cho rằng quần áo rách là hư rồi sao?
Thảo nào nãy giờ đi đến đây, Trần Đại Liễu cứ thần thần thao thao, các loại mất hồn.
"Tiểu Liễu, lúc anh lấy áo mẫu ra xưởng, chưa có xem à?"
Trần Đại Liễu lắc đầu.
"Cho nên, nghĩ là tôi làm hỏng áo mẫu, ý định lấy đồ khác qua mặt?" Dù là hỏi nhưng Bạch Hi đã khẳng định là như vậy, nếu không thì lúc nãy Trần Đại Liễu phải giật mình mới đúng, chứ không phải hôm nay nàng đến thì anh mới cuống cuồng sốt ruột.
Trần Đại Liễu theo bản năng lại gật đầu, khi anh phản ứng kịp thì vội lắc đầu, đã muộn.
"Ách, cô nãi nãi, tôi, tôi không cố ý." Khi đó anh chỉ gấp quần áo lại rồi đưa đến xưởng sản xuất luôn.
Lúc lên mẫu, mọi người xem bản vẽ, dựa theo thông số để làm, anh thấy mọi người đều không có vấn đề gì, trước kia cũng từng thao tác, cũng may từng làm quần áo cho người trong thôn, nên anh yên tâm quét dọn vệ sinh, ai ngờ sẽ náo ra cái sự hiểu lầm này.
Nói cho cùng, vẫn là do anh không đủ cẩn thận, bằng không, cũng sẽ không có chuyện tìm người xấu này.
Bạch Hi cạn lời.
"Cái này không phải hư hỏng, kiểu này là đẹp!" Gương mặt tròn trịa của Bạch Hi tràn đầy vẻ nghiêm túc, cô muốn phổ cập cho mọi người, có thể thấy rõ, có điều chẳng ai hiểu.
Trần Đại Liễu gãi đầu, anh muốn miễn cưỡng gật đầu, nhưng nhìn những chiếc áo kia rõ ràng là bị mài hỏng, còn có những cái lỗ cố ý tạo ra, anh thật sự không rõ kiểu này thì có gì đẹp.
Mấy năm trước, dù là quá nghèo, thì quần áo bị rách cũng phải tìm cách vá lại, mới qua mấy ngày no đủ mà không mặc đồ lành, cứ thích trọc mấy cái lỗ làm gì?
Cái này thì có gì đẹp chứ?
Trần Đại Liễu có lòng đầy nghi hoặc muốn hỏi, nhưng thấy Bạch Hi có vẻ hài lòng với những bộ quần áo rách kia, anh lại nuốt những lời đến miệng vào.
"Sao, các anh thấy không đẹp sao?" Bạch Hi nhíu mày, mặt tròn trịa, đảo mắt nhìn một lượt mọi người, có vẻ như muốn mọi người suy nghĩ kỹ lời mình nói.
Bạch Đại Thụ nhìn chiếc áo khoác bò cũ trong tay, khóe miệng giật giật nửa ngày, yếu ớt nói: "Hình như, hình như cũng khá đẹp."
Lưu Quốc Cường và Trần Đại Liễu nghe xong, không khỏi nhìn sang anh, ánh mắt trách cứ, sao anh có thể thốt ra lời này chứ, nịnh cô nãi nãi cho cô ấy vui thì được, lỡ cô nãi nãi thật sự... thật sự biến tất cả quần áo thành thế này thì còn bán thế nào?
"Tôi, tôi..." Bạch Đại Thụ yếu ớt giải thích: "Cô nãi nãi vất vả lắm mới lấy ra được đó."
Bạch Hi giọng điệu khẳng định: "Cái gì mà hình như, là đẹp đấy!"
Bạch Đại Thụ lập tức liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, chính là đẹp đó!"
Nghe vậy, Trần Đại Liễu và Lưu Quốc Cường chỉ biết cười gượng, trong góc khuất mà Bạch Hi không thấy, hai người lại trừng Bạch Đại Thụ, xem anh làm chuyện tốt đi!
Nhưng chỉ một giây sau, khi Bạch Hi quét mắt nhìn tới, hai người cũng phụ họa nói: "Đúng là đẹp, do cô nãi nãi làm thật dễ nhìn."
Mọi người khác cũng nhao nhao hùa theo.
Bạch Hi lúc này mới hài lòng cong khóe miệng: "Không sai, các anh cũng có chút con mắt, cũng không phải hoàn toàn không hiểu thời thượng!"
Quần áo có lỗ rách là hiểu thời thượng?
Thế thì cái thời thượng như vậy thì cả đời không muốn hiểu còn hơn.
Bọn họ một chút cũng không muốn mặc đồ rách mà lại không được vá.
Mọi người đều lầm bầm trong bụng, nhưng một giây sau, bọn họ liền trợn tròn mắt.
"Quần áo đã sản xuất xong, cũng phải biến thành như vậy mới được. Mà vì mọi người thấy đẹp, chờ lô quần áo này làm xong thì sẽ phát cho mọi người trước ba bộ nhé, ta nói trước rồi đó." Bạch Hi vẫn chưa quên chuyện này.
Cái gì?
Ý cô nãi nãi là, bọn họ cũng phải mặc cái thứ quần áo này sao?
Bạch Hi: "Tiểu Liễu, các anh nghĩ cách đi, dựa theo vị trí những chiếc áo của tôi, làm cũ hết các bộ khác, đừng làm rách thật, mà là tạo cảm giác sắp rách thôi."
Nói rồi, Bạch Hi xem xét chiếc áo, một hồi suy nghĩ, vải thì vừa bền vừa chắc, với sức lực của nàng thì làm cũ quần áo dễ như trở bàn tay, nhưng để người khác làm thì phải cần một chút công cụ mới được.
"Tiểu Liễu, anh kiếm người rèn mấy cái lược sắt giống cái bàn chải, khi làm cũ thì trải quần áo ra, lấy bàn chải chà vài lần là được." Vừa nói Bạch Hi vừa khoa tay: "Cứ theo áo mẫu mà làm nhé, làm từ từ thôi."
(Buổi trưa tốt lành nha.) (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận