Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 780: Còn nghĩ ai bổ sao (length: 7640)

"Ngươi cái đồ chó má..."
"Đánh chết hắn!"
"Đánh gãy chân nó, xem nó còn dám tới nữa không!"
"Bẻ gãy tay nó, cho nó không viết linh tinh được nữa!"
"... "
Đối mặt với sự phẫn nộ của người thôn Ngưu La, Tôn Chí Quân suýt chút nữa tè ra quần.
Bị nhiều người bao vây hơn lần trước, biểu tình giận dữ, mắt trợn trừng trừng, ai nấy đều như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Cái miệng lưỡi lưu loát của Tôn Chí Quân lúc này, vậy mà không thốt ra được lời nào.
"Ta, ta, ta ta... Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đừng có làm bậy, đánh người là phạm pháp đó, các ngươi, các ngươi mà dám..." Rõ ràng hắn đi theo hướng chợ kia, nhìn ngó không thấy ai để ý, mới hướng thôn Ngưu La đi, trên đường cẩn thận vô cùng, sao lại bị bắt rồi?
Tôn Chí Quân làm sao biết, là Tiểu Hắc phát hiện ra hắn trước, sau đó dẫn người tới bắt.
Mà thôn Ngưu La luôn có người, huống chi đoàn giao lưu mới đi, người thôn Ngưu La đang bận rộn, chỉ cần có người hô một tiếng, tự nhiên sẽ có không ít người chạy tới.
"Nghe nó nói nhiều nhảm nhí làm gì, đánh nó thôi!"
Không biết ai kêu lên một câu như vậy, Tôn Chí Quân lại bị bao vây không chạy thoát, cứ vậy mà bị đánh.
Ăn vài cái, Tôn Chí Quân ra sức hô to: "Các ngươi mà không chột dạ, sao lại đánh ta! Ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ không nhận thua đâu, trừ khi các ngươi đánh chết ta, bằng không, ta vẫn sẽ tiếp tục đưa tin."
"Ha! Nói cho các ngươi biết, dù có đánh chết ta, bộ mặt thật của thôn Ngưu La các ngươi cũng giấu không được lâu đâu, giết ta, còn có hàng ngàn hàng vạn người như ta..."
"Còn mạnh miệng! Muốn chết thì dễ thôi, để ta đánh chết ngươi xem..."
Một bên này náo nhiệt như vậy, Bạch Hi và Trần Đại Liễu từ xưởng may trở về, vừa vặn nghe thấy tiếng động, cùng hai người còn có trưởng thôn Hoàng Hương.
Ba người đi qua một gian nhà nhìn, rất nhanh hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Trưởng thôn Hoàng Hương vội vàng tiến lên can ngăn, mà không can, người thôn Ngưu La đã muốn đánh Tôn Chí Quân tới chết.
Trần Đại Liễu tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn cùng trưởng thôn Hoàng Hương tiến lên can người.
Chỉ là tiếng nói của hai người đâu thể át được tiếng của đám dân làng, nhất thời không thể khuyên can được, Bạch Hi vừa thấy, không khỏi nhìn về phía con đường đối diện trong thôn, chỉ thấy Tiểu Hắc hiểu ý thò đầu ra rồi đi ra.
"Hống hống!!!"
Tiếng hổ gầm của Tiểu Hắc lập tức làm đám dân làng đang đánh Tôn Chí Quân đều bình tĩnh lại.
"Cô nãi nãi!"
"Cô nãi nãi ~"
"Cô nãi nãi."
"Cô nãi nãi an!"
Mọi người nhao nhao nhường ra một con đường, Bạch Hi cũng thấy Tôn Chí Quân bị đánh thê thảm.
Giờ phút này hắn rất là kỳ quái, không phải vì mặt mũi bầm dập, mà là bị sét đánh phía trước, tóc và lông mày, lông mi đều không còn, tuy nói đội mũ, có điều khi bị đánh thì mũ đã sớm không biết rơi xuống chỗ nào rồi.
Nhìn trước mắt, hắn giống như một cái đầu trọc mặt bầm dập như trứng muối, khiến người ta không nhịn được cười.
Tôn Chí Quân từ dưới đất bò dậy, chộp lấy mũ, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Hi, ánh mắt oán hận này, nếu không có Bạch Hi ở đây, người thôn Ngưu La không thể làm càn trước mặt Bạch Hi, người thôn Ngưu La đã sớm không khách khí cho hắn một đạp rồi.
Dám trừng cô nãi nãi của chúng ta như vậy, chê sống quá dài hả?
Ánh mắt của Bạch Hi nhìn ngó trên đầu Tôn Chí Quân, lại nhìn lông mày bị cháy trụi của hắn, không khỏi đưa tay sờ sờ tóc mình, thầm nghĩ trong lòng, may mà lúc trước ta bị sét đánh không bị biến thành con cáo trọc, bằng không, xấu hổ biết bao.
Có lẽ ánh mắt của Bạch Hi quá thẳng thắn, Tôn Chí Quân vừa thẹn vừa giận lại bực bội vội vàng đội mũ lên, cũng không kịp vuốt bụi đất và dấu chân bị giẫm trên đó.
Nhưng mà dù có đội mũ, lông mày trơn nhẵn của hắn trông vẫn kỳ quái.
Bạch Hi còn chưa lên tiếng, cái nhìn đó đã làm Tôn Chí Quân bi phẫn không thôi, Bạch Hi mở miệng, càng làm cho Tôn Chí Quân có tâm muốn giết người.
Mấy ngày nay, Tôn Chí Quân trốn trốn tránh tránh, ra cửa đều phải che lông mày, chỉ sợ người ta thấy bộ dạng này lại cho là hắn bị bệnh gì nặng.
Hắn ra cửa lấm la lấm lét, có hai lần người khác suýt chút nữa cho là hắn là kẻ phá hoại, nếu không phải hắn chạy nhanh, chắc đã bị áp giải đưa tới đồn công an rồi.
Những điều này, đều là do người thôn Ngưu La hại!
"Sao ngươi lại tới thôn chúng ta nữa? Còn muốn bị sét đánh à?"
Tôn Chí Quân run rẩy người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thời tiết trên đầu, phản ứng lại Bạch Hi đang hù dọa hắn, vừa thẹn vừa giận, phẫn hận nói: "Sao ta lại không thể đến, thôn Ngưu La có phải đất tư đâu, đây là địa phương của quốc gia, của nhân dân cả nước, sao ta không đến được?"
Trần Đại Liễu trừng mắt: "Ngươi nhóc con tốt nhất ăn nói cẩn thận, đừng có giở thói cà lơ phất phơ!"
Cô nãi nãi nhà ta hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời là được, còn không biết điều như vậy, đừng trách tay chân chúng ta không biết nặng nhẹ.
Bọn họ yêu thương và kính trọng cô nãi nãi, dựa vào cái gì phải bị người ngoài gào thét, đây quả thực là sự sỉ nhục của thôn Ngưu La họ.
"Ta làm sao? Ta có nói sai?"
Tôn Chí Quân không khách khí cãi lại, nhìn trưởng thôn Hoàng Hương đứng bên cạnh, giọng điệu bất thiện chất vấn: "Trưởng thôn Hoàng Hương, ông thấy người thôn Ngưu La đối với tôi bạo lực, còn uy hiếp tôi, ông cứ mặc kệ vậy sao?"
"Tôi..." Trưởng thôn Hoàng Hương khoanh tay trước ngực: "Tôi cũng đang thắc mắc, sao cậu lại đến thôn Ngưu La."
Ông còn chưa tìm Tôn Chí Quân tính sổ đâu, tên này lại tự mình đâm đầu vào họng súng của thôn Ngưu La, còn dám ồn ào, nếu không có ông, tên này bây giờ đã bị đánh rồi, cũng không nghĩ lúc trước ai đưa đi bệnh viện.
"Cậu làm ô danh thanh danh của xã, chúng tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu thế mà tự động đưa tới cửa."
Trưởng thôn Hoàng Hương nhíu mày giận dữ nói: "Cậu coi xã Đại Sơn của chúng tôi dễ bị ức hiếp?"
Không cần nghĩ cũng biết, Tôn Chí Quân tới đây, chắc chắn không có chuyện tốt.
Huyện trưởng không phải nói Tôn Chí Quân này sẽ không có kết cục tốt sao, sao hắn vẫn còn tới thôn Ngưu La gây sự?
"Tôi? Tôi đương nhiên là muốn đến công bố bộ mặt thật của thôn Ngưu La!"
Tôn Chí Quân một bộ đứng về phe chính nghĩa, ánh mắt tràn đầy trách móc: "Tôi nghe ngóng được, thôn Ngưu La các người đưa không ít đồ cho người trong đoàn giao lưu, lúc trước xưởng may của các người được giải thưởng, cũng là do đưa đồ hối lộ phải không, cấu kết với người khác mới được giải đúng không?"
Ngoài cái này ra, Tôn Chí Quân nghĩ mãi không ra, thôn Ngưu La một cái thôn nhỏ nghèo nát ở vùng núi, quần áo rách nát lại tả tơi, sao có thể đoạt giải được.
"Ngươi nói bậy!"
"Ngươi bịa đặt cái gì đó!"
"Ta xem ngươi là muốn chết!"
"Có phải ngươi muốn chết hay không?"
Những lời này chẳng phải là lời hay gì, nhất là trong cái thời buổi này.
Lời này vừa thốt ra, người thôn Ngưu La tuy rằng không hiểu sự nghiêm trọng ở phương diện này, cũng đều biết hắn ngụ ý đáng ghê tởm, ai nấy mặt mũi đều đỏ bừng, trong mắt như muốn phun ra lửa.
"Cô nãi nãi, người đừng có nói nhảm với cái tên chó má này, chúng ta xử lý nó luôn đi!"
"Đúng đó! Cô nãi nãi, người cứ về trước đi, chúng ta xử lý hắn cho!" Xử lý nghĩa là ném xác lên núi, không ai biết chuyện gì xảy ra.
Có điều có trưởng thôn Hoàng Hương ở đây, lại thành một vấn đề.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận