Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 437: Lại chơi tâm nhãn lạp (length: 7484)

Trần Đại Liễu nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc lại bội phục: "Lão thẩm, ngài thật là lợi hại, đúng là gừng càng già càng cay."
"Đừng có nịnh nọt ta!" Lý lão thẩm: "Mau nói, cô nãi nãi có chuyện gì?"
Trần Đại Liễu mặt mày xoắn xuýt, dưới sự truy hỏi của lão Lý thẩm, hắn mới lên tiếng: "Lão thẩm, ta nói ngài có giác ngộ, để cô nãi nãi yên tâm giao việc cho ngài, nhưng cô nãi nãi vẫn không yên lòng, thấy ngài tuổi cao, sợ làm khó ngài, chuyện này..."
Hắn còn chưa dứt lời, Lý lão thẩm đã vỗ ngực nói: "Đó là đương nhiên, dù đám trẻ các ngươi không có giác ngộ, chúng ta cũng có, chúng ta theo ông Bạch tới đây, nay được cô nãi nãi quan tâm, tuổi này của ta còn không có giác ngộ bằng các ngươi sao?"
"Vâng vâng vâng." Trần Đại Liễu liên tục gật đầu.
"Ngươi đừng lo cái đó có hay không, ngươi cứ nói cô nãi nãi có chuyện gì, chỉ cần cần đến ta, ta liều cái mạng già này cũng làm cho xong."
"Ôi, đừng thế, lão thẩm, không nghiêm trọng vậy đâu, cô nãi nãi thương chúng ta biết bao, ngài không phải không biết, cô nãi nãi ấy mà, tuổi còn trẻ, da mặt mỏng, lại thương chúng ta, thà tự mình nghĩ cách, cũng không nỡ để người trong thôn phải khó xử."
Lý lão thẩm gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, cô nãi nãi là người có tấm lòng lương thiện, xem, ngày ngày lo cho cái bụng của mọi người trong thôn, làm ta qua hỏi vài câu, còn đặc biệt cho ta hoa quế mễ, không nhận không được, ấy là thương ta tuổi cao, bảo ta ăn nhiều chút đó."
Trần Đại Liễu nghe vậy nhìn hoa quế mễ trong tay Lý lão thẩm, cũng hâm mộ nói: "Ai bảo không phải, hoa quế mễ tốt biết bao, vàng bạc núi cũng không đổi được..."
Phía sau tuy không nói hết, nhưng cả hai đều hiểu chuyện là thế nào.
Vừa đi đường vừa nói chuyện, thấy sắp về tới nhà, Lý lão thẩm mới nhớ, chuyện vẫn chưa được nói rõ, liền không vui đánh một cái vào Trần Đại Liễu: "Đừng ngắt lời! Thảo nào cô nãi nãi bảo ngươi lắm lời, ngươi cứ thao thao bất tuyệt, chuyện chính không nói, lát nữa lại quên."
"Ta nói cho ngươi, cô nãi nãi còn trẻ, không thể để nàng hao tâm tổn trí mãi, hội trưởng không cao được, có chuyện gì mà cả thôn làm được thì để mọi người cùng làm."
"Vâng vâng vâng, lão thẩm nói phải."
"Thấy phải thì mau nói đi." Lý lão thẩm lườm Trần Đại Liễu: "Lề mà lề mề, chậm trễ việc của cô nãi nãi, xem ta có lột da ngươi không!"
Trần Đại Liễu bị mắng cũng không để ý, cười hì hì theo Lý lão thẩm vào nhà, lúc này mới đem những lời đã ấp ủ dọc đường từ tốn nói ra.
"Lão thẩm, chẳng phải ngài có cô con gái lên mỏ ở thành phố Hợp An sao?"
"Đúng." Lý lão thẩm gật đầu: "Con gái út nhà ta lên mỏ, thằng cháu ngoại cũng được hơn năm tháng rồi, nó hồi trước còn về mượn gạo, nếu không có cô nãi nãi, ta cái bà lão này a..."
Nói đến đây, Lý lão thẩm vừa khổ sở lại may mắn, may mà có cô nãi nãi, bằng không, thân già này đói bao nhiêu bữa trước, tuy nói hoa quế mễ không thể mang ra thôn, cũng bớt được gạo để cứu con gái, để nó không đến mức không có sữa cho con.
Thiên hạ này, ai làm mẹ mà lại bỏ mặc con mình chứ.
Trần Đại Liễu vội an ủi: "Lão thẩm, ngài đừng buồn, giờ mọi chuyện qua rồi, cuộc sống cũng khá hơn rồi."
"Ừ, phải rồi, qua rồi, may có cô nãi nãi che chở."
Lý lão thẩm vừa dứt lời đã hỏi: "Thế nào, chuyện này có liên quan đến con gái ta à?"
Trần Đại Liễu gật đầu lại lắc đầu: "Có cũng không phải, có chút liên quan."
"Ngươi cứ nói đi, muốn ta làm gì." Lý lão thẩm cũng không thích vòng vo: "Ngươi mau nói đi, lát nữa ta còn phải nấu cơm nữa, đừng có nói nhiều."
Lại một lần bị chê là dài dòng, Trần Đại Liễu cười gượng gạo, cũng trực tiếp nói ra.
"Được!" Lý lão thẩm không hề do dự: "Chuyện nhỏ ấy mà!"
"Chuyện có tý ti thôi mà cũng đáng để ngươi vòng vo." Lão Lý thẩm không vui trừng mắt nhìn Trần Đại Liễu một cái: "Chuyện này thôi mà ngươi cũng tính toán, đúng là không có tầm nhìn."
Lẽ nào bà ta không biết Trần Đại Liễu lề mà lề mề muốn làm gì à?
Đều ở chung một thôn, hắn vừa nhúc nhích cái mông, bà ta đã biết hắn muốn gì.
Trần Đại Liễu lại lần nữa cười ngượng: "Vẫn không qua mắt được lão thẩm, gừng..."
Chưa đợi hắn nói xong, Lý lão thẩm đã tiếp lời: "Gừng càng già càng cay!"
Trần Đại Liễu nửa giờ sau rời khỏi nhà Lý lão thẩm, vừa quay đầu lại, Lý lão thẩm đã gọi cháu đích tôn gọi con trai về.
Mọi người trở về, lập tức bà phân phó: "Con đi, đi đón em gái con về."
Lý Đại Đầu vừa từ ruộng rau trở về, thấy con trai chạy tới tìm, nói bà nội có chuyện, liền vội về, nghe những lời này thì hoàn toàn không hiểu: "Má, sao thế, thằng em rể nó ức hiếp em gái con à?"
"Má, má yên tâm, con sẽ gọi nhị đệ tam đệ, gọi nhị muội với tam muội, gọi cả lão đại lão nhị nhà con, chúng con lên mỏ cho thằng rùa dê kia một trận, nhất định bắt nó phải quỳ xuống xin lỗi em con."
"Hảo gia hỏa, lúc trước cưới nhau con đã cảnh cáo nó rồi, không ngờ nó lại dám động vào em con, người ở thành phố thì thế đấy, nếu hồi trước má không cho bố mẹ thằng rùa dê kia mấy cân gạo thì bố mẹ nó đã chết đói rồi, còn có nó nữa không?"
"Thằng cháu này đúng là đồ vong ân bội nghĩa, xem tí nữa con dạy cho nó một bài."
"Con cái nhà con!" Lý lão thẩm nghe Lý Đại Đầu cuống lên như vậy, không vui cầm lấy chiếc khăn lau tay ở bên cạnh mà đánh: "Con không thể bỏ được cái tính này sao, với cái kiểu của con, sao cô nãi nãi dám yên tâm giao việc cho con làm?"
"Cái gì? Má, má nói cô nãi nãi có chuyện muốn để con làm sao?" Lý Đại Đầu cao hứng nói: "Má, má nói nhanh đi, cô nãi nãi muốn con làm gì, không cần biết là việc gì, con nhất định làm cho tốt."
Nhìn nhiều người trong thôn được cô nãi nãi sai việc, làm việc cho thôn, Lý Đại Đầu nói không ngưỡng mộ là giả, giờ nghe được những lời này, thì có sao không vui mừng cho được.
"Còn làm tốt, tốt đẹp gì hả con!"
Lý lão thẩm tay không có gì để ném, ngó trái nhìn phải, cũng không có gì tiện tay, không vui sải mấy bước chân tới túm lấy lỗ tai Lý Đại Đầu, mắng: "Con cứ làm cho xong việc ta bảo con đã, còn chưa học được bò mà đã muốn chạy."
"Á!" Lý Đại Đầu không dám tránh, cho dù hắn đã sắp năm mươi tuổi, hai con trai cũng sắp cưới vợ rồi, mẹ hắn muốn dạy hắn thì hắn phải ngoan ngoãn chịu.
Lý Đại Đầu vặn vẹo lỗ tai van xin tha: "Má, má ơi, nhẹ tay, nhẹ tay thôi~ con cũng không có nói là không đi đón em gái mà."
(Bìa mới có phải không được đẹp lắm không? Các tiểu khả ái có nhận ra không? Ta đau lòng quá ~~) (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận