Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 231: Béo Bạch Hi (length: 8073)

Giờ tan học, thầy Chu vẫn không quên dặn dò Bạch Hi: "Bạn Bạch Hi, mấy ngày nay em đừng có trốn học đấy nhé. Không đúng, em đừng có mà tự dưng trốn học."
Bạch Hi đang cùng bọn trẻ trong thôn Ngưu La đi ra cổng trường, nghe xong câu này, liền quay người nhìn lại: "Thưa thầy Chu, em biết rồi ạ. Em sẽ không đâu."
"Em có phải mới trốn có một hai lần đâu, người khác toàn không đến, có thấy thầy Chu nói gì đâu." Câu này, Bạch Hi lẩm bẩm khi đã ra khỏi cổng trường.
Ai bảo Bạch Hi có tiền sử rồi.
Thật ra thầy Chu chỉ sợ Bạch Hi không thích đến trường, rồi sau đó sinh lười, dù sao nàng cũng không thích ăn đồ ngọt, không muốn đi cũng có khả năng.
Tiểu Sơn Tử nghe xong, lập tức cười nói: "Cô nãi nãi, không phải là một hai lần đâu ạ, cháu nhớ kỹ rồi đấy, cô có đến bốn lần rồi."
Bạch Hi nghe vậy, khóe miệng giật giật, liếc Tiểu Sơn Tử một cái: "Chỉ có mỗi mình ngươi chắc chắn phải không? Tiểu Thuận Tử, Tiểu Thạch Đầu, mau xử lý hắn cho ta."
"Dạ!"
"Ai, ai, cô nãi nãi, đừng mà, cháu sai rồi, cháu sai rồi."
So với đám học sinh thôn khác, đội tan học của thôn Ngưu La cãi nhau ầm ĩ, một phen náo nhiệt.
Vương Hồng nhìn Bạch Hi bị đám đông vây quanh rời đi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, khoảng thời gian này, nàng thường thấy Bạch Hi cho người khác ăn bánh kẹo, bánh ngọt, còn có cả thịt khô, dù lúc đó nàng có ở gần hay không, Bạch Hi cũng cứ như không thấy, chẳng hề chia cho nàng dù chỉ một chút.
Vương Hồng nghiến răng nhìn bóng lưng Bạch Hi, trong lòng giận dữ nghĩ, béo như thế mà còn ăn khỏe như vậy, tốt nhất là có ngày bị bọn buôn người bắt đi thì hay.
Bạch Hi cảm thấy có gì đó quay đầu lại, làm Vương Hồng giật mình.
Vương Hồng lại cảm thấy mình như vậy thật mất mặt, không khỏi trừng mắt hừ một tiếng với Bạch Hi, rồi khi vừa quay người cất bước thì bắp chân tê rần, chân trái vấp phải chân phải, thế là ngã nhào cái rầm.
Vì Bạch Hi còn nhỏ, thầy Chu cũng biết việc đưa nàng vào thành sẽ rất bất tiện, chủ yếu là, người thôn Ngưu La chắc chắn sẽ không yên tâm, thế là ông mặt dày mời ba người bạn học cũ đến nông thôn.
Thời điểm này, đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc thầy Chu nói chuyện với Bạch Hi.
Gió thu thổi từng cơn, hôm qua vừa có chút mưa nhỏ, sáng sớm hôm nay, Bạch Hi đã mặc chiếc áo choàng ngắn bằng vải bông dày cộm.
Cổ áo viền lông thỏ màu trắng gạo càng tôn thêm vẻ trắng trẻo của Bạch Hi.
Ở trước cửa văn phòng đứng ba người có tuổi tác tương đương với thầy Chu, bốn người vừa nói chuyện phiếm, vừa quan sát các học sinh lần lượt đi vào cổng trường.
Bạch Hi giữa đám trẻ con quả thật rất nổi bật, không kể đến việc nàng vừa trắng trẻo lại vừa mũm mĩm, hay là cách ăn mặc của nàng, hoặc là đôi mắt vừa liếc vừa xoay trông cứ như đang suy nghĩ ý đồ gì.
"Lão Chu, ngươi nói là nha đầu kia sao?"
"Đúng vậy." Thầy Chu cười ha ha gật đầu.
"Trông đúng là khác người xung quanh, trong thành cũng hiếm khi thấy cô bé mập như vậy, nhưng mà trông rất lanh lợi."
"Không sai, béo thì béo, nhưng mà là cô bé trắng trẻo sạch sẽ, nhưng mà lão Chu ngươi khen nó như vậy có hơi quá không đấy, nó mới có từng này tuổi thôi mà..."
Bạch Hi đang đi vào lớp, ngũ quan của nàng rất nhạy bén, tự nhiên không bỏ sót những lời đối thoại này, không khỏi quay đầu lại nhìn, phì phò lườm bốn ông lão còn đang bàn luận một cái, ngươi mới béo, cả nhà ngươi đều béo, cả nhà các ngươi đều béo.
Thật ra Bạch Hi cũng biết mình ở nông thôn trông đúng là béo, nhưng nàng luyện tập là luyện tập, lượng cơm lại nhiều, muốn gầy đi cũng khó.
Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện béo làm tốn vải may quần áo, cùng mấy đứa bé cùng tuổi đi, nàng may một bộ quần áo có thể cho bọn trẻ khác may một bộ rưỡi.
Bạch Hi càng nghĩ càng thấy, chỉ có thể quy kết do mình ăn quá nhiều thịt.
Không bao lâu sau khi vào lớp, Bạch Hi liền bị gọi đến văn phòng.
Đã biết sẽ có chuyện gì, Bạch Hi xách chiếc ba lô nhỏ không rời tay hướng văn phòng đi, sau khi thầy Chu giới thiệu từng người một, nàng lễ phép chào hỏi.
"Chào thầy Phương." Chính là ngươi người đầu tiên nói ta béo, ta nhớ kỹ đấy.
"Chào thầy Triệu." Ta nhớ gì là không quên được nhé, còn nói ta béo, ngươi tưởng ngươi gầy chắc, cả nhà ngươi cũng béo.
"Chào thầy Dương." Học sinh của thầy có được lợi hại như ta không? Thật nực cười, xem ta vả mặt ngươi này, mười lăm đồng kia là của ta, ai cũng đừng hòng giành.
Thầy Chu cũng không hề bàn trước với Trần Đại Liễu, rốt cuộc Bạch Hi trông có vẻ có thể tự mình quyết định, hơn nữa, trước mắt bất quá là kiểm tra đầu vào thôi, sau đó sẽ mở thư giới thiệu để ba người bạn học cũ của mình cùng tiến cử nàng tham gia kiểm tra ở trong thành phố, nên cũng không cần nói trước, lỡ cuối cùng thất vọng thì sao.
"Tiểu béo... Khụ khụ, bé con, con tên Bạch Hi à?" Thầy Phương ban đầu lỡ miệng, tuy đã kịp thời sửa lại, vẫn bị Bạch Hi nghe thấy.
Bạch Hi cứ như vậy mà trừng mắt nhìn thẳng vào thầy Phương, miệng nhỏ mím lại, khuôn mặt nhỏ tròn trịa đầy vẻ không vui, cũng không lên tiếng.
Thầy Chu ở bên thấy vậy, vội nhắc nhở: "Bạn Bạch Hi, thầy Phương đang hỏi đấy."
"Thầy Phương không lễ phép, ta không muốn nói chuyện với thầy." Bạch Hi hừ hừ nói: "Ta béo thì làm sao, ăn của nhà thầy hạt gạo nào, hay ăn một ngụm canh hay là miếng thịt nào của nhà thầy?"
"Thầy Chu, thầy không phải nói thầy cô phải làm gương cho người khác, là vì giải đáp nghi hoặc cho người khác, là phải làm tấm gương tốt sao? Thế sao thầy Phương lại bất lịch sự như vậy, lại công kích vào nhược điểm của người khác thế, con vẫn còn là bé gái thôi mà."
"Thầy có biết nói vậy sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng cho tâm hồn non nớt của con không hả?" Cái miệng nhỏ của Bạch Hi liến thoắng, đầy vẻ tức giận bất bình: "Con không muốn nói chuyện với người không có lễ phép, cũng không muốn nói cho thầy ấy biết tên của con."
Những lời nói liên tiếp vừa rồi khiến thầy Phương đỏ bừng mặt: "Ta, ta không có cố ý mà." Lúc nãy ông chỉ nói thuận miệng, hơn nữa cũng không có ác ý, chỉ là thấy cô bé này mập mạp đáng yêu thôi.
Thầy Chu ít nhiều cũng biết tính tình Bạch Hi, sợ nàng giận dỗi là không chịu làm nữa, vội vàng ra sức dỗ dành.
Đừng nhìn thầy Chu là một trong hai giáo viên duy nhất của trường này, nhưng với Bạch Hi thì ông chỉ có thể nói khách khí thì có, tôn kính là không đủ.
Cũng chẳng có gì kỳ lạ, Bạch Hi vốn tính như thế, khi ở thiên giới, có thể khiến nàng tôn kính cũng chẳng có mấy ai, huống chi là ở thế gian.
Bạch Hi có thể ngoan ngoãn gọi một tiếng thầy, đã là nể mặt nhập gia tùy tục, rốt cuộc thầy Chu có nói, nàng học là đã hiểu mà.
"Bạn Bạch Hi, em đừng chấp nhặt với lão Phương, hắn đó à, chỉ là một ông già, bình thường chỉ xem xem rồi viết viết chữ, cũng chẳng có ai để ý đến hắn, hắn có biết nói chuyện đâu, chúng ta không cần để ý hắn."
Thầy Chu nói, trong lòng nghi ngờ, những lời Bạch Hi vừa nói rất có đạo lý, nhưng mình có nói những lời đó bao giờ đâu? Mình có khi nào nói với Bạch Hi những lời này à?
Chẳng lẽ lúc Bạch Hi đến văn phòng ăn cơm, nghe lén mình đọc sách?
Lão Phương bị thầy Chu nói vậy, tức muốn dựng râu lên, nhưng thấy thầy Chu liên tục nháy mắt, đành phải kìm nén.
Trong lòng ông cũng rõ, do lời nói của mình lúc đầu không đúng, cũng không trách cô bé nhỏ sẽ tức giận, ông một người lớn thế này, cháu chắt đều sắp tốt nghiệp cấp ba cả rồi, có đâu lý nào mà lại chấp nhặt với một đứa trẻ con như Bạch Hi.
( Lặng lẽ nửa đêm đăng chương mới, gần đây ta bị mất ngủ nghiêm trọng, rất nghiêm trọng luôn... Tiểu Hắc toàn thân trắng nên gọi Tiểu Hắc, còn ta thì, quầng thâm mắt không khác gì gấu trúc, nên mọi người có thể gọi ta là Tiểu Bạch...) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận