Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 525: Thứ nhất cái khai đao (length: 7961)

Trần Đại Liễu tìm khắp thôn không thấy Trần Tiểu Thông, còn cho rằng thằng nhóc này trước mặt bà cô thì dạ dạ vâng vâng, quay đi liền đổi ý, bực dọc lầm bầm về nhà.
Vừa thấy hắn tìm nửa ngày mà Trần Tiểu Thông lại đang ngồi uống trà dưới mái hiên nhà, cơn giận trong lòng bùng nổ.
"Thằng nhãi ranh, cha mày tìm mày khắp thôn, đến cả khu trường học, cả khu nhà của mấy thanh niên trí thức cũng đi hết, còn mày thì hay rồi, trốn về nhà."
Trần Đại Liễu: "Bây giờ muốn làm lính đào ngũ à? Vừa nãy ở chỗ bà cô, lúc tao ngăn cản thì sao không nghe? Còn trẻ mà hống hách, tao thấy mày đúng là 'con nghé mới sinh không sợ cọp'!"
Trần Tiểu Thông: "...Cha, cha vẫn cứ lề mề như vậy."
"Cái gì? Thằng nhãi ranh mày nói gì!" Trần Đại Liễu tức giận hét lên: "Mày đừng tưởng mày làm đại đội trưởng thì tao không dám đánh mày, tao cho mày biết, chỉ cần mày còn là con trai tao, không cần biết mày làm quan to cỡ nào, tao cũng vẫn đánh như thường."
Trần Tiểu Thông dở khóc dở cười: "Dạ, con biết rồi." Lúc ở bệnh viện, anh còn là phó doanh trưởng kia mà, cha anh không phải cũng cởi dép ra đó sao.
"Mày biết là tốt, tao cho mày biết, thằng nhãi mày gây chuyện lớn rồi, tao từ chỗ bà cô về, nghĩ đến thôi là tao đã thấy đau đầu. Chuyện này..."
"Cha." Trần Tiểu Thông cắt ngang lời cha, anh biết rõ tính cha mình, ở trước mặt bà cô đã có thể lải nhải không ngừng rồi, nếu không ngắt lời thì không biết còn lẩm bẩm đến khi nào.
Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ quan trọng, anh không thể lãng phí thời gian được.
"Cha, cha ngồi đi, hai cha con mình nói chuyện."
Trần Đại Liễu ngẩn người một chút, nhưng vẫn bước nhanh đến ngồi xuống, Trần Tiểu Thông cũng rót cho cha một chén nước trà.
"Cha, cha là thôn trưởng, còn con là đại đội trưởng, việc này đúng chứ?"
"Ừ ừ!" Trần Đại Liễu hừ một tiếng, nói: "Đúng, bà cô vừa mới nói rồi, tao chưa có quên cái này."
Thằng nhóc này có tiền đồ à, vừa lên đại đội trưởng, đã bắt đầu lên mặt rồi sao?
Trần Đại Liễu tự thấy mình bị ngứa chân, hận không thể cởi dép ra đánh cho thằng con đắc ý một trận.
Trần Tiểu Thông thấy rõ vẻ giận dữ của cha, anh cười cười, nói: "Cha không quên là tốt rồi."
"Cha, cha xem, nhà mình, cha là thôn trưởng, còn con giờ là đại đội trưởng, hai cha con mình cần phải phối hợp làm việc chứ."
"Đừng có vòng vo." Trần Đại Liễu nói: "Mày mới làm đại đội trưởng mấy ngày chứ, ông già mày đây cũng làm thôn trưởng bao nhiêu năm rồi, tao nói cho mày biết, mày còn phải học nhiều, mày biết thôn mình có bao nhiêu mẫu ruộng, bao nhiêu mẫu đất không? Mày biết cả đại đội mình hiện có bao nhiêu hộ, bao nhiêu người không? Biết mấy thanh niên trí thức..."
Trần Tiểu Thông vừa thấy cha nói được hai câu lại muốn lạc đề, cười một tiếng, vội vàng kéo chủ đề lại.
"Cha, cha đừng nói vội. Cha nghe con nói đã, không phải như cha nghĩ đâu."
"Cha, mình không nói chuyện xa xôi, con là con trai cha đúng chứ? Cho dù con không làm đại đội trưởng đi nữa, thì cái nhiệm vụ bà cô giao cho con, cũng cần phải hoàn thành chứ?"
Thấy Trần Đại Liễu gật đầu, Trần Tiểu Thông tiếp tục nói: "Cho nên đó, cái chuyện này, không phải con không biết nó khó, nhưng dù khó thế nào mình cũng phải làm thôi, trên đời này trừ ăn với ngủ, làm cái gì mà chả khó?"
"Không thể vì chuyện này khó làm mà không đi làm." Trần Tiểu Thông biết rõ việc mình nhận làm khiến cha lo lắng bất an, nhưng bà cô có ý của bà cô, còn anh thì cũng đã xem được một vài thông tin trên báo rồi.
Chính sách này có từ nửa năm trước rồi, chỉ là không ai dám làm người tiên phong mà thôi.
Nghe nói trước đó đã có người đề nghị làm thử, chỉ là mọi người đều sợ sai, không dám nghĩ đến mà thôi.
Trần Đại Liễu nghe đến đây thì nhíu mày, bực bội nói: "Được rồi, mày nói nãy giờ, mày muốn làm cái gì, tao càng nghe càng không hiểu!"
"Nếu mày biết khó cũng vẫn muốn làm, vậy mày chạy về nhà trốn làm lính đào ngũ làm gì!"
Nhắc đến đây, Trần Đại Liễu không khỏi trợn mắt nhìn, có chút tiền đồ nào không vậy?!
Trần Tiểu Thông buồn cười: "Cha, con về nhà đâu phải trốn làm lính đào ngũ gì đâu, con là về làm việc đó."
"Làm việc?" Trần Đại Liễu không hiểu: "Trong nhà có việc gì cần mày làm à?"
Trần Tiểu Thông cười, đột nhiên thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Thôn trưởng đồng chí, tôi là Trần Tiểu Thông, đại đội trưởng mới nhậm chức của đại đội Ngưu La Sơn, hôm nay tôi đến nhà ông, chính là muốn nói với ông về việc chia ruộng đến hộ."
"Tôi đã tìm hiểu qua, nhà ông có bảy nhân khẩu..."
Nghe đến đây, Trần Đại Liễu sao không biết chuyện gì đang xảy ra, hóa ra con trai muốn lấy nhà mình làm đối tượng thí điểm đầu tiên sao.
Nhìn con trai thao thao bất tuyệt kể về quy tắc và trách nhiệm của việc chia ruộng đến hộ, Trần Đại Liễu đột nhiên cảm thấy vui mừng khôn tả, con trai đã lớn rồi, có thể gánh vác được một vai rồi.
Xem ra, trong lúc mình đi tìm khắp nơi thì con trai đã về nhà chờ mình rồi, lại còn hiểu rõ và tiếp thu nội dung mà bà cô giao cho.
Cảm giác này còn sâu đậm hơn cả khi Trần Tiểu Thông đi bộ đội, xuất ngũ về làm chủ nhiệm khoa bảo vệ của nhà máy thực phẩm trước kia.
"Được!" Trần Tiểu Thông còn chưa kịp nói hết thì Trần Đại Liễu đã đồng ý ngay.
Có gì mà không thể đồng ý chứ, nhà mình mà không chịu, thì làm sao thuyết phục bà con làm theo đây.
Trần Tiểu Thông bị cắt ngang thì không khỏi buồn cười: "Cha, con còn chưa nói hết mà."
"Mày không cần phải nói hay thế đâu, tóm lại đây là nhiệm vụ đầu tiên của mày, cha chắc chắn ủng hộ." Làm cha ai lại không hỗ trợ con cái làm việc chứ, huống hồ đây lại là ý của bà cô.
Thực ra Trần Đại Liễu trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng bà cô đã nói rồi, thì cứ tìm cách làm thử xem sao.
Trần Tiểu Thông bất đắc dĩ cười, vẫn tiếp tục nói rõ mọi chuyện, dù sao thì lát nữa còn cần nhờ cha phối hợp nói với bà con trong thôn nữa mà.
Rất nhanh.
Tiếng chuông vang lên, mọi người thông báo triệu tập hai thôn họp đại đội.
Bạch Hi cũng mang Tiểu Hắc đến buổi họp đại đội, nàng biết chắc sẽ có người có ý kiến, nàng đến chỉ để đứng về phía Trần Tiểu Thông, cho anh ta có thể diện thôi.
Trần Tiểu Thông sao không biết chứ, anh vô cùng cảm kích: "Bà cô~"
"Cố lên!" Bạch Hi đáp lại anh bằng một lời cổ vũ dễ thương.
Tiểu Thuận Tử và những người khác ở gần đó, thấy vậy liền làm thủ thế với nhau, rồi nhanh chóng lan truyền chuyện này ra.
Trần Tiểu Thông làm đại đội trưởng, người Ngưu La thôn có chút bất ngờ nhưng cũng không quá bất ngờ, mọi người nghĩ bụng, Thông Tử là người được bà cô nhìn trúng mà, bà cô gọi nó từ bộ đội về, không cần cái chức ở nhà máy thực phẩm kia là phải, làm đại đội trưởng mới là thỏa đáng chứ.
Còn người Hạ Tân thôn thì ngớ ra, tuy có người không đồng tình nhưng thiểu số phải phục tùng đa số, họ cũng chẳng thể làm gì được.
Lý do không đồng tình của họ rất đơn giản, Trần Tiểu Thông còn quá trẻ, trẻ như vậy mà làm đại đội trưởng thì làm được cái gì?
Đại đội trưởng Chu Đại Hổ không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng anh ta cũng biết mình không được, không phải anh ta thật sự không được, mà là bà cô Bạch Hi của Ngưu La thôn quá lợi hại, người lợi hại như thế thì làm sao đến lượt anh ta làm đại đội trưởng được.
(Hì hì, có phải là các ngươi sớm đã không quen rồi không?) (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận