Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 597: Có phải hay không đối chính mình có cái gì hiểu lầm (length: 7706)

Khi đi cùng người lớn trong nhà đến hợp tác xã mua đồ, mấy đứa trẻ con hay quấn lấy đòi ăn kem, các nữ đồng chí thì tự mình kiếm được tiền lương, cũng không tiếc mà mua cho bản thân hai, ba que.
Đi dạo công viên cùng người yêu hoặc là khi gặp mặt cô gái được giới thiệu, bị hỏi có muốn ăn kem không, họ cũng sẽ ngượng ngùng nói một câu muốn ăn kem Bạch Ký ly.
Thời buổi này, ngươi tìm người yêu, đến một que kem cũng không mua cho cô gái, quá là không biết điều, có sáu xu chứ bao, mua đi!
Người ta nói cũng phải, đều là đi làm kiếm tiền lương cả, người khác ăn hết rồi, ngươi mà chưa được ăn thì ngại ngùng không có chuyện gì để nói chung với người ta.
Huống chi, có lúc các nữ đồng chí tụ tập hai ba người đi trên đường, nếu người khác đều mua, ngươi lại chỉ nhìn người ta ăn à?
Triệu Cương, một thanh niên trẻ, để nếm hết các kiểu kem ly của Bạch Ký, liên tục ba ngày, sáng trưa tối đều mua một ly, huống chi là những người khác.
Liên tiếp nửa tháng, chiếc xe tải lớn màu xanh lam cứ chạy đi chạy lại không ngừng, trên xe còn có thêm hai người thay nhau lái.
Xe bôn ba qua lại, từng xe kem ly được chở đi, rồi lại hai ba thùng, ba năm thùng đến một điểm bán.
Đôi khi, còn có thể gặp xe dưa muối ở cùng một hợp tác xã, mà bên bán điểm hàng điểm hàng, tính sổ rõ ràng, hai tài xế thì tụ tập lại hút thuốc, nói đôi ba câu về việc hôm nay mình đã chạy bao nhiêu chỗ.
Thực ra kem ly to hơn kem que một chút chứ không lớn hơn là bao, tuy được thêm nguyên liệu vào nhưng có thể sản xuất hàng loạt nên chi phí giảm xuống, bởi vậy mà kem ly ở thôn Ngưu La, một xe tải có thể mang về hai ngàn đồng.
Dạo này Trần Đại Liễu không có việc gì làm nên hay thích ngồi trong thôn đếm xe, hoặc là thỉnh thoảng đến nhà máy thực phẩm xem hóa đơn xuất hàng.
Ôi chao, cả ngày hôm qua chạy hai chuyến được bốn nghìn đồng, hôm nay chạy ba chuyến chắc có thể được sáu nghìn đồng đó.
Trần Đại Liễu vui vẻ, người phòng tài vụ lại càng vui hơn, cứ như vậy không bao lâu, tiền vốn nguyên vật liệu làm kem ly sẽ thu hồi được, mà tiền mua xe tải cũng nhanh chóng về thôi.
Thêm vào thu nhập ổn định, chậm rãi tăng trưởng từ dưa muối, Vương Lôi thỉnh thoảng cũng sẽ đùa vui với người trong phòng tài vụ.
"Sao rồi, hôm nay chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, tiếp tục đếm tiền nhé?"
Trần Ba vui vẻ đáp: "Tổ trưởng Vương à, tôi hồi trước nghe người ta nói, ăn ngon ngủ kỹ sướng như tiên, đếm tiền mỏi tay, tôi còn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi, mấy hôm nay tôi toàn đếm tiền, phải đếm đến muốn rút gân rồi."
Vương Lôi cười: "Thế thì xem ra, vẫn chưa đến giới hạn của cậu, hôm nay cậu có thể tiếp tục cố lên, cố gắng đếm tiền cho mỏi tay mới được."
"Ha ha ha, được thôi!" Trần Ba cười nói: "Đây cũng là một trong những ước mơ của tôi đó."
Lý Điềm Quả cũng vui vẻ nói: "Tổ trưởng Vương à, ngài không biết đâu, tôi á, hai ngày nay ngủ mơ, toàn mơ thấy mình đang đếm tiền không thôi."
"Ôi chao, tôi cũng vậy."
"Tôi về nói chuyện này với người nhà, ai cũng vui."
Trong phòng tài vụ, mọi người tranh thủ lúc chưa bận rộn, vui vẻ một phen.
Trước sinh nhật Bạch Hi, cũng đến kỳ phát tiền lương quý.
Lần này, tám mươi sáu hộ ở thôn Ngưu La, mỗi hộ một ngàn đồng, lập tức chi ra tám mươi sáu nghìn đồng, có thể thấy được, dưa muối và kem ly ở thôn Ngưu La kiếm được bao nhiêu tiền.
Trần Đại Liễu triệu tập dân làng họp.
"Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật cô rồi, năm nay, mọi người có ý tưởng gì không, có thì cứ mạnh dạn phát biểu, chúng ta cùng xem xét xem nên làm thế nào."
Lập tức có dân làng hào hứng phát biểu.
"Hay là, thuê gánh hát về chúc thọ cô?"
Lời này vừa ra, lập tức bị những người khác lườm nguýt.
Gì vậy chứ, có đầu óc không đấy hả!
Không biết bây giờ gánh hát tan tác cả rồi, có người đã đổi nghề cả rồi, đi đâu mà tìm?
Lại nói, thôn Ngưu La chúng ta đã giành phần thắng trước cả thôn, cả đại đội, rồi lại đến xưởng thực phẩm, bây giờ mà lại làm cái gánh hát, lỡ bị phê bình thì biết làm thế nào, đừng hại cô bị liên lụy.
Người đề nghị hình như cũng phản ứng được, vội vàng cười nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, đầu óc tôi nhất thời có chút lơ mơ, mọi người cứ xem như tôi chưa nói gì nhé."
"Tôi thấy, năm nay vẫn nên chụp ảnh."
"Chắc chắn là phải chụp ảnh rồi, còn phải tìm thợ Đặng, tay nghề của ông ấy cũng không tệ, mà gan lại còn lớn." Đúng là gan lớn mà, thấy Tiểu Hắc mà không bị dọa đến són cả ra quần, cũng không bị dọa đến ngất xỉu, còn có thể bình thường phát huy chụp ảnh cho Tiểu Hắc được.
Mọi người xôn xao bàn tán, cuối cùng, thống nhất ý kiến, nhưng quan trọng nhất vẫn là tiền phải đến tay, tiền mặt còn đang nóng hổi kia kìa, mỗi nhà góp ba trăm đồng để dùng mừng sinh nhật Bạch Hi, cộng thêm tiền mua quà nữa.
"Năm nay mua gì đây?"
"Còn gì phải do dự, thì cứ mua dây chuyền vàng thôi, mua loại vòng cổ vàng to bản ý."
Ai mà chẳng thích vàng, không thể chỉ có mình cô được cho tiền vàng chứ.
"Đúng đấy, mua cả vòng trường mệnh thật to, còn có cái loại có lục lạc nữa chứ, trông rất dễ thương, lại càng thêm vui nữa."
Mọi người nghe xong, nghĩ nghĩ, cô da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ tròn xoe, đeo thêm vòng cổ vàng khóa trường mệnh, trông đúng là một tiên đồng mập mạp trên tranh ngày Tết.
Bất quá, cô không thích người ta nói cô mập, hơn nữa, cô như vậy là có phúc tướng mà.
Trong căn nhà trên cây, Bạch Hi dừng việc tu luyện lại, khóe miệng giật giật, vòng cổ vàng?!
Mọi người nghĩ ta còn chưa đủ lùn hay sao?
Bạch Hi không vui liếc nhìn Tiểu Hắc đang nghe một cách nghiêm túc, nói: "Tiểu Hắc, ngươi nói xem, ta không cao lên được, có phải vì đám dây chuyền vàng, vòng cổ vàng này đè không?"
Tiểu Hắc nghe vậy, ngẩng đầu lên, nó nghiêng đầu nhìn nhìn Bạch Hi, cẩn thận suy nghĩ, rồi ư ử nói, chủ nhân, cũng không tính là vậy đâu, sức của ngài, chút cân nặng đó so với ngài thì nhẹ tựa lông hồng chứ sao.
Tiểu Hắc thầm nghĩ, chẳng lẽ chủ nhân có gì hiểu lầm về sức lực và tu vi của mình sao?
Bạch Hi thái dương giật giật, không vui nói: "Ngươi cút cho ta, vào núi đi, hôm nay không vác về năm con lợn rừng lớn, ngươi đừng hòng về gặp mặt ta."
Nàng sao có thể nói, đeo vòng cổ vàng, nàng cảm thấy vừa xấu xí vừa vướng víu, mà quan trọng hơn cả là nàng có phải chó đâu mà đeo cái vòng cổ vàng chứ.
Tiểu Hắc không biết mình đã làm gì chọc chủ nhân không vui, nhưng chủ nhân đã ra lệnh thì nó phải nhanh chóng hành động thôi, giờ đã là chiều rồi, năm con lợn rừng lớn cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
"Này Tiểu Liễu!" Bạch Hi phì phò sai Tiểu Bình An đang chơi đùa ở dưới gọi Trần Đại Liễu đến, nhưng lại không tiện xông đến mắng xối xả, dù sao nhà trên cây với chỗ đất cũng có khoảng cách.
Vì vậy, Bạch Hi chỉ có thể nghiêm túc dặn, bảo Trần Đại Liễu nói lại với dân làng, có tiền thì cũng đừng hoang phí, hãy mua sắm thêm chút đồ tốt cho gia đình mình, hơn nữa, cho dù muốn tiêu tiền, thì cũng phải mua cái gì đẹp đẽ một chút chứ.
Trần Đại Liễu tự nhiên đáp ứng, sau đó quay sang mua quà cho Bạch Hi thì vô cùng nhộn nhịp, tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
Cùng ngày.
Tiểu Hắc gắng sức chạy theo, đuổi kịp trước khi mặt trời lặn thì cuối cùng cũng đã giải quyết được năm con lợn rừng lớn.
Nó có thể nói là đã bộc phát hết sức, trong núi Ngưu La xông thẳng về phía trước, ngoạm lấy một con lợn rừng lớn rồi kéo về phía chân núi, tốc độ chạy như bay và dáng vẻ hung tợn của nó khiến cho cả đàn lợn rừng khiếp sợ, không dám đuổi theo.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận