Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 502: Còn thật là ta a (length: 7662)

"Ta vừa mới chạy đi lấy quần áo, còn chưa kịp đứng dậy thì không xa chỗ đó đã xảy ra tuyết lở, vùi lấp luôn cả cái hang tuyết dùng để nghỉ ngơi phía trước."
Nghe đến đó, đám người Trần Đại Liễu lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Đứa nhỏ này thật là quá xui xẻo.
Nhưng mà cũng nhờ cô nãi nãi phù hộ.
Trần Thiên Minh tiếp tục nói: "Chuyện quan trọng là, trận tuyết lở kia lại hất mười mấy đóa tuyết liên tham tới ngay trước mặt ta. Lúc đó bọn ta vào trong đó, tìm hai ba ngày cũng không kiếm được hai cây tuyết liên tham."
"Hôm đó, chỉ riêng tuyết liên tham thôi ta đã nhặt được mười mấy cây, đều là lúc tuyết lở, tự nhiên rơi tới trước mặt ta."
Bạch Hi: ". . ." Chẳng phải là vấn đề may mắn sao?
Tiểu Đào nghe tới đây, vội vàng sốt ruột hỏi: "Vậy những người trốn trong hang tuyết thì sao?"
Vẻ mặt Trần Thiên Minh có chút phức tạp, ngập ngừng nói: "Hang tuyết bị tuyết vùi lấp, sập xuống, cuối cùng chỉ đào được mấy người, có vài người đã mất mạng."
"Nếu lúc đó ta không ra khỏi hang tuyết để lấy quần áo, ta ở ngay vị trí hang tuyết, mà chỗ đó lại vừa đúng là vị trí tảng đá lớn rơi xuống khi tuyết lở. . ."
Phía sau không cần nói, mọi người cũng hiểu, cũng là nhờ Trần Thiên Minh đi ra ngoài tìm quần áo, mà lại còn bị mất một chiếc quần áo trong núi tuyết mênh mông, cơ bản là không thể tìm lại, nhưng ai ngờ hắn đi ra ngoài, lại vừa đúng lúc tránh được trận tuyết lở.
"Trong núi, bọn ta cũng thường xuyên chạm trán gấu hoang, có hai lần, đều là cùng nhau bỏ chạy, nhưng gấu hoang hết lần này tới lần khác lướt qua ta, đi đuổi theo người khác. . ."
Bạch Hi nghĩ thầm trong lòng, có khi nào gấu hoang thấy ngươi không có mấy thịt, nên đi đuổi theo người nhiều thịt hơn không?
"Có một lần, mọi người đã hẹn nhau cùng đi hái thuốc, lúc ta ra khỏi cửa thì bị vướng quần áo vào dây kẽm trên cửa, cả buổi cũng không gỡ ra được, người khác không đợi được liền đi trước. Chờ những người kia ra hết rồi, quần áo cũng tự nhiên lỏng ra chẳng cần ta phải làm gì."
"Ta thấy, thời gian không còn kịp nữa, liền dứt khoát xuống trấn mua ít đồ ăn, đợi ta trở về thì những người đi hái thuốc lúc trước cũng quay lại, bảy tám người đi mà chỉ có ba người trở về, những người còn lại gặp chuyện không may, trong núi mưa lớn, không biết lũ lụt ở đâu tới cuốn người xuống dốc núi."
Nghe đến đó, Trần lão thái và Tiểu Đào lập tức quỳ xuống, Trần lão thái hướng Bạch Hi liên tục dập đầu: "Đa tạ cô nãi nãi, đa tạ cô nãi nãi, cô nãi nãi, đại ân đại đức của ngài, chúng ta không thể báo đáp hết, ta. . ."
Khi ấy, cô nãi nãi vừa cứu con dâu và cháu trai bà, không ngờ đến ngay cả Thiên Minh bị đuổi đi cũng được quan tâm.
Nghĩ lại những gì cô nãi nãi làm, lại nghĩ tới những chuyện Trần Thiên Minh gây ra lúc đó, Trần lão thái cảm thấy xấu hổ không thể đối diện với Bạch Hi.
Tiểu Đào cũng không biết nói gì, chỉ liên tục dập đầu theo.
Bạch Hi: "Đứng lên đi, ta cũng không làm gì, đó đều là do vận may của hắn thôi."
"Không, không phải." Trần Thiên Minh quả quyết nói, rồi lại cười khổ: "Cô nãi nãi, từ nhỏ tới giờ ta vốn không có vận may gì, nếu có, thì đều là không tốt, nếu không có ngài quan tâm và che chở, ta đã chết từ lâu rồi."
Trần Đại Liễu ở bên cạnh thầm gật đầu, không sai, cũng may là, đứa nhỏ này hiện tại biết cảm ân, cũng không làm uổng công cô nãi nãi.
Bạch Hi nghe xong, nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc gầm khẽ: "Gầm gừ ~~" chủ nhân, cự mãng, cự mãng đó, nếu cự mãng đã nói như vậy, vậy chắc chắn là có nguyên nhân.
Thế là Bạch Hi mở miệng: "Ngươi hãy tháo cái hộp nhỏ ngươi nói xuống, đưa ta xem thử."
Chỉ là cái hộp mười đồng bình thường thôi, chứ không phải là cái bùa đặc chế gì, Bạch Hi cũng thấy kỳ lạ.
Trần Thiên Minh nghe xong, ngẩn người một chút, tuy trên mặt lộ vẻ không nỡ, nhưng nghĩ tới mình bao lần sống sót trở về, quả thật không thể tham lam, thế là liền tìm trong bao quần áo đặt trước mặt lấy ra một chiếc áo.
Đây là một chiếc áo bông mỏng, chất liệu màu đen đã bạc màu, chỉ thấy Trần Thiên Minh thuần thục tìm đến cổ áo, sau đó nhận lấy chiếc kéo Trần Đại Liễu đưa, cẩn thận rạch ra, nhanh chóng lấy cái miếng vuông nhỏ bên trong ra.
Trần lão thái và Tiểu Đào vừa thấy liền hiểu ra, vì sao lúc nãy lúc ra cửa Trần Thiên Minh cứ nhất định phải mang theo cái bao quần áo này, là do trong cái bao quần áo này có thứ quan trọng như vậy.
Bạch Hi xem miếng vuông nhỏ đưa đến trước tay mình, tò mò mở ra, bên trong là một tờ mười đồng được gấp ngay ngắn, lờ mờ có thể nhìn thấy là tờ tiền cô đưa trước đó.
Chờ Bạch Hi mở tờ mười đồng ra hoàn toàn, lập tức nhận ra chính là tờ tiền mình đã đưa, vì phía trên có mấy đạo trận pháp, ngoài hộ thân và cảnh báo, còn có cả những thứ khác.
Bạch Hi: ". . ."
Rất nhanh, Bạch Hi liền nhớ lại, khi đó cô tu luyện, thỉnh thoảng sẽ tiện tay đánh ra vài trận pháp.
Tờ tiền chắc là khi Trần Đại Liễu đưa cho cô, bị cô tiện tay đặt sang một bên, những trận pháp cô đánh ra hẳn là vô tình đánh trúng vào tờ tiền, sau đó cô lại tiện tay nhét vào càn khôn túi, mà Lý Giai cầm cho Trần Thiên Minh cũng không để ý đến.
Bạch Hi thoáng lộ vẻ kinh ngạc, biết là chuyện gì xảy ra, liền tiện tay đưa tờ tiền cho Trần Thiên Minh, nói: "Cũng là do ngươi may mắn."
Trần Thiên Minh cẩn thận cầm lấy tiền, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Dù là do may mắn, cũng là cô nãi nãi cho." Nếu không có cô nãi nãi, thì hắn đã chẳng có may mắn đó.
Những lời này không giả, Bạch Hi cũng không nói gì thêm, huống hồ, dù cô có giải thích thế nào cũng chẳng ai nghe.
Trần Thiên Minh sau khi khóc, lau khô nước mắt, mở cái bao quần áo ra, bên trong là mấy chiếc túi lớn nhỏ, còn có một cái hộp gỗ trinh nam tơ vàng.
"Cô nãi nãi, nghe nói thân thể của ngài vẫn chưa khỏe, con vừa hay có mang về cho ngài một chút dược liệu bổ thân thể. Đây là tuyết liên tham, con đã bán hai cây trước đó, lấy được ít tiền, mua ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày. Đây là nhân sâm, nghe nói là hơn ngàn năm."
Nói đến đây, Trần Thiên Minh có chút xấu hổ: "Rõ ràng là cự mãng kia không dám gây sự với cô nãi nãi, nhưng con vẫn còn quay trở lại đó tìm nhân sâm."
"Nơi đó nhân sâm cũng khá nhiều, nhưng không hái hết, con đã chừa lại vài cọng lớn, chỉ hái vài cọng ba trăm năm, năm trăm năm cho tới tám trăm năm, một ngàn năm, cự mãng kia cũng liếc nhìn con, nhưng thấy con không hái những cọng nhân sâm lớn, nên cũng không làm gì con."
Cuối cùng Trần Thiên Minh đánh bạo, đi theo dấu vết di chuyển của cự mãng tìm được một số dược liệu quý giá, nhưng hắn rất khôn, mỗi lần xuống núi đều cố ý làm mình trông thật tiều tụy, ăn uống cũng chỉ có cháo hạt kê vàng, gặm những thứ thô rẻ nhất.
Người khác đều nói trong núi lớn có cự mãng, không ai dám vào, chỉ có Trần Thiên Minh một bộ không để ý, bất chấp cả mạng cũng phải tìm được dược liệu mang đi bán, có thể nói, trong cái núi đó, Trần Thiên Minh có được không ít.
Tiểu Hắc nghe xong, lập tức bất mãn kêu lên: "Gầm gừ ~" quá vô dụng rồi, có chủ nhân che chở mà còn hèn như vậy, đổi lại là đại gia Tiểu Hắc ta, ta nhất định sẽ hái sạch nhân sâm, con cự mãng đó nếu dám ý kiến thì ta sẽ đánh cho cả gia đình nhà nó không ai nhận ra!
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận