Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 415: Không thể so sánh a (length: 7914)

Về đến nhà, Lý Đại Đào vẫn còn sợ hãi thán phục: "Không ngờ, Tiểu Hắc thế mà thông minh như vậy, còn biết đòi tiền nữa chứ."
Hắn cùng sư phụ đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhiều năm như vậy, xem không ít trò hề tạp kỹ, khỉ làm xiếc cũng xem qua vài lần, lũ khỉ biết xin tiền người xem náo nhiệt thì thật, nhưng hổ đòi tiền thì hắn đây là lần đầu tiên thấy đó.
Lý lão bà cười: "Có gì lạ đâu, tại ngươi ở ngoài lâu năm nên không biết thôi, Tiểu Hắc nó giỏi nhiều thứ lắm."
Dứt lời, bà lại giải thích: "Tiểu Hắc cũng không phải gặp ai cũng đòi tiền, nó luôn có lý do cả đấy, con đừng nghĩ nhiều."
"Mẹ, sao lại thế?" Lý Đại Đào bất đắc dĩ cười.
Dù sao tiền Tiểu Hắc đòi được để làm gì thì làm, cũng không ném lung tung, đều đưa cho cô nãi nãi, coi như cả nhà mình hiếu kính cô nãi nãi đi.
Lý Đại Đào rốt cuộc cũng chỉ xin nghỉ được vài ngày, cho nên, rất nhanh lại phải quay về đi làm.
Đối mặt người nhà dặn dò tha thiết, Lý Đại Đào không ngừng gật đầu: "Yên tâm, yên tâm, con sẽ tự lo được mà."
"Sẽ không có chuyện gì, sẽ không để người ta ức hiếp."
"Vâng, nếu con không chịu nổi, nhất định sẽ về thôn ngay."
Trần Đại Liễu cũng đến tiễn Lý Đại Đào một đoạn: "Đi ra ngoài ở ngoài xã hội, tuy rằng không nên có ý hại người nhưng phòng người thì phải có, cẩn thận vẫn hơn, bị ức hiếp cũng đừng sợ, sau lưng con còn có người Ngưu La thôn mà, cô nãi nãi ấy, đặc biệt là bao che khuyết điểm đấy."
"Có việc thì cứ gửi thư về, trong thôn nhiều người như vậy, sẽ không để con bị ai ức hiếp ở bên ngoài đâu." Ý là, trở về nhà máy thực phẩm cũng đừng sợ Tô Thải Phượng cùng người nhà, nhà họ Tô không dám có động tĩnh gì đâu.
Lý Đại Đào nghe vậy, không khỏi nhìn về hướng nhà trên cây, đúng rồi, cô nãi nãi bao che khuyết điểm nhất mà, cho dù hắn trước kia chưa từng gặp cô nãi nãi, nàng cũng sẽ bảo vệ hắn.
Mấy ngày này, Lý Đại Đào đã tìm hiểu được sự phát triển hiện tại của thôn, biết lão nương cùng các anh ở trong thôn không phải chịu khổ, cuộc sống hiện tại đang rất tốt, trong lòng hắn cũng yên lòng.
Hắn không thể không quay về, nếu không quay về, sư phụ một mình thì phải làm sao chứ?
Sư phụ những năm qua coi hắn như con ruột vậy, hắn không thể bỏ mặc sư phụ không quản, mà nói đi nói lại, làm cái gì cũng phải đến nơi đến chốn, công việc ở nhà máy thực phẩm cũng không tệ, hắn vẫn muốn tiếp tục làm.
Còn về Tô Thải Phượng... trong lòng Lý Đại Đào thoáng qua một nỗi ảm đạm, sau này sẽ không qua lại nữa là được.
Tháng tư thoáng cái đã hết.
Hôm nay là ngày 1 tháng 5.
Bạch Hi vào thành lấy bưu kiện, tiện thể cũng đi bách hóa cao ốc dạo một vòng, nghe nói, ngày quốc tế lao động, bách hóa cao ốc có hoạt động giảm giá.
Lần trước hứa mua vở và bút cho Trần Tinh và đám trẻ thì phải mua thôi, còn cả dây buộc tóc cho mấy đứa con gái cũng phải mua một ít đồ mới nữa, hứa mua kẹo mềm cho mấy ông bà trong thôn thì cũng phải mua, Vương Lôi nói phòng tài vụ thiếu thước kẻ với sổ sách, Lâm Đại Binh nói phòng giáo viên thiếu phấn viết...
Thế là, Bạch Hi dẫn Trần Đại Liễu, mang Trần Nhụy và hai thanh niên trai tráng trong thôn hai mươi tuổi đi vào thành.
Lĩnh bưu kiện đã quen thuộc, Bạch Hi ngồi trên xe bò, xé mở thư trong bưu kiện ra xem.
Lần này giấy viết thư lại có đến năm tập dày, Bạch Hi sờ vào độ dày đã thấy rất vui, xem ra, chuyện lần trước cô đề cập đã có kết quả rồi.
Một lá thư xem xong, trong mắt Bạch Hi là nụ cười hài lòng, cô nói với Trần Đại Liễu đang đánh xe ở phía trước: "Vừa khéo, lát nữa chúng ta đi bách hóa cao ốc xem xe đạp."
"Xem xe đạp?" Trần Đại Liễu ngẩn người một chút, rất nhanh đáp lại.
May mà ông mang theo phiếu mua xe đạp rồi, không nhiều, tổng cộng có ba tấm.
Lại đi theo con đường cũ tới xã cung tiêu thành phố, mua trứng gà, trứng vịt, thịt gà thịt vịt và thịt heo các loại, cửa hàng bán thực phẩm này số lượng không nhỏ, có chỉ tiêu cả, bồi đắp cho Ngưu La thôn cũng không phải là không được.
Bạch Hi đếm qua, lấy ra tám tấm phiếu mua xe đạp trong phong thư, Trần Nhụy vừa thấy liền kinh ngạc: "Cô nãi nãi, nhiều phiếu mua xe đạp thế ạ?"
"Cái gì phiếu mua xe đạp?" Trần Đại Liễu nghe thấy, vội vàng tò mò hỏi, còn sờ sờ hầu bao trên người mình, lẽ nào ông còn không dò hỏi kỹ?
"Lo mà đánh xe cho tử tế!" Bạch Hi không vui: "Nếu để xe bò rơi xuống mương thì xem ta xử lý ông thế nào."
Trần Đại Liễu vội vàng đáp ứng, cũng không dám hỏi thêm nữa.
Đến lúc đó, Trần Đại Liễu mới hiểu, hóa ra là cái người đã giúp cô nãi nãi lấy được vé xe đạp a.
Người ta dễ dàng gửi tới tám tấm phiếu mua xe đạp, mà bọn họ đi cung tiêu xã một đường mới có được ba tấm, đúng là... không bằng người ta.
Trần Đại Liễu nào biết, tám tấm phiếu mua xe đạp này Lục Thần cũng tốn rất nhiều công sức mới có được.
Khi gửi đi, Lục Thần cũng có chút bất đắc dĩ, ai bảo khuê nữ của hắn muốn nuôi cả một làng chứ!
Bảo nha đầu con đi chụp ảnh ở quán ảnh, nó chết sống không chịu, còn nói những cái đồ đó quá xấu, không chụp ra được vẻ đẹp của nàng, hắn xem là, nha đầu này chỉ là lười thôi.
Nhưng mà nha đầu này cũng có tâm đó, lại còn gửi cho hắn nửa con hươu rừng, chắc là do con đại bạch hổ kia bắt hươu rừng cho nàng đi?
Cũng lạ, thế mà gọi đại bạch hổ là Tiểu Hắc, đến tận bây giờ, Lục Thần vẫn không thể gọi ra cái tên này.
Quả nhiên là ngày quốc tế lao động, ngày lễ của người lao động.
Hôm nay, chỉ thấy từng quầy hàng trước mặt đều chật kín người của các công xưởng lớn, giơ giấy giới thiệu cùng thẻ công tác lên, tiếng tranh nhau mua bán một tiếng lại cao hơn một tiếng.
Từng giỏ hàng đầy ắp hàng hóa, rồi từng giỏ lại nhanh chóng bán hết sạch.
Nào là xà phòng này, phích nước nóng này, vải vóc không cần phiếu này, dép lê này, giày da này, xăng đan này, bánh kẹo bánh ngọt này, chậu rửa mặt này, khăn mặt này, dù sao trên có cái gì không cái gì, cứ như là không cần tiền vậy.
Cảnh tượng tranh mua bán này, không hề kém bất cứ lúc nào Bạch Hi đi xem mua sắm ở thế giới khác.
Bạch Hi vừa tặc lưỡi chậc chậc, vừa lách trái né phải, dẫn mấy người Trần Đại Liễu lên lầu.
Trần Nhụy đi sát bên cạnh Bạch Hi, dù một đôi mắt không kịp nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng cũng cố gắng theo sát bước chân Bạch Hi, về phần hai người phía trước, Trần Đại Liễu đi trước mở đường, Trần Hữu Phúc cùng Lý Hữu Tài thì đi bảo vệ bên trái bên phải.
Trông coi xe bò là hai thanh niên trong thôn, tuy không vào trong xem náo nhiệt được, nhưng có thể cùng cô nãi nãi vào thành đã rất vui rồi, người khác muốn đi cũng không có cơ hội đó, huống chi, dọc đường, bọn họ cũng thấy được không ít cảnh tượng mới lạ.
Trần Hữu Phúc cùng Lý Hữu Tài còn chưa sáng đã đến rồi, cùng xe chở hàng của xã cung tiêu vào thành, làm xong việc thì ở lại đây chờ Bạch Hi và đoàn người, bây giờ cũng đi cùng lên lầu.
Nhiều người như vậy, bọn họ không đi cùng thì không được, nhỡ đâu người ta chen lấn xô đẩy cô nãi nãi của họ, nhỡ đâu có người thấy cô nãi nãi của họ xinh đẹp mà đánh ngất xỉu vác đi thì sao...
Mỗi lần đến lúc này, người Ngưu La thôn như là quên hết Bạch Hi lợi hại thế nào, chỉ cảm thấy cả thế giới đều muốn cướp cô nãi nãi của họ đi thôi.
Ai bảo cô nãi nãi của chúng ta tốt như vậy chứ!
Xe đạp ở lầu hai của bách hóa cao ốc.
Khác với tầng một vô cùng náo nhiệt người chen chúc, lầu hai có vẻ ít người hơn một chút, cũng chẳng có cách nào, đồ đạc ở lầu hai đều đắt cả, so với các nhu yếu phẩm đang giảm giá ở tầng một, lầu hai quả thực là vắng khách hơn.
(Ta xem đi xem lại ba bốn lần, lỗi chính tả cứ như cố tình trốn ta vậy, đành phải nhờ các bạn nhỏ đáng yêu thấy đâu nhắc cho ta vậy.) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận