Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 744: Không yêu thích cũng khó (length: 8353)

Sáu người một bên xoa chỗ đau, một bên bàn tính.
"Đều tại cái lũ lừa đảo kia!"
Thế là, đang ăn cơm trong nhà, Trần Hữu Phúc tự nhiên thấy rùng mình, hắn cảm thấy dường như có ai muốn gài bẫy hắn.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Hữu Phúc bực bội nhận ra, hắn cứ thi thoảng phạm lỗi nhỏ, lắt nhắt thôi, thế mà cũng bị phạt mười mấy đồng.
"Kỳ lạ, tại sao trưởng thôn cứ nhìn chằm chằm vào ta, chẳng lẽ bởi vì lần Tết Thanh minh cõng ta xuống núi?"
Trần Hữu Phúc nghĩ mãi không ra, chỉ là vì hắn học từ mới, về muốn khoe với bà con chòm xóm, nên bị vạ lây mà thôi.
Nhà máy may huyện không chờ được Ngưu La thôn chịu thua, ngược lại nghe được không ít tin tức vải vóc Ngưu La thôn bán chạy, lũ người nông thôn vào thành, thấy quần áo của họ thì biết ngay là vải của nhà máy Bạch Ký, bảo sao không bán được.
Trưởng xưởng Lam bực bội có thể hiểu.
Hắn nhịn không được đến huyện than thở.
"Người Ngưu La thôn quá đáng lắm, bán hàng ở trung tâm thương mại đã đành, lại còn không tha cho nông thôn, tiêu thụ số lượng lớn thế này, chẳng phải là muốn dồn người ta vào đường cùng sao."
Số lượng tiêu thụ của nhà máy may của họ vốn đã ế ẩm, giờ thì càng ế hơn.
Huyện trưởng Cao nghe xong, chỉ qua loa vài câu an ủi, trong lòng không ngừng trợn mắt, ngươi là nhà máy may, lại là quốc doanh, bán không được vải, không tự tìm nguyên nhân, đi tìm người Ngưu La thôn làm gì.
Sao, ngươi bán không được, còn không cho người ta bán chạy à?
Hành động giở trò của ngươi, ta không biết à?
Trước đó, trưởng xưởng Lam nói như thể nếu Ngưu La thôn không liên doanh thì sẽ đóng cửa, huyện ủy nghe thế, thấy cơ sở tốt thế không thể đóng cửa, lãng phí lớn quá.
Dù sao cũng là sản nghiệp của huyện Bạch Châu, còn hơn rơi vào tay huyện khác, thà huyện nhà nâng đỡ, vì thế mới đồng ý ý tưởng nhà máy may huyện liên doanh với nhà máy may Ngưu La thôn.
Nhưng giờ nhìn lại, nhà máy may Ngưu La thôn kinh doanh rất tốt.
Dù họ sản xuất vải nhiều đến mấy, người ta cũng có cách bán hết, rõ ràng khác xa việc đóng cửa.
Huyện trưởng Cao đã hỏi người bên phòng tài vụ, với tình hình hiện tại của Ngưu La thôn, số lượng tiêu thụ thế kia, trừ đi chi phí nguyên liệu, tiền điện nước, phí vận chuyển, rồi tiền nhân công, hao tổn máy móc các thứ, thì Ngưu La thôn vẫn có lời.
Nếu Ngưu La thôn không kinh doanh kém, đương nhiên huyện không nhúng tay vào.
Trưởng xưởng Lam vẫn tiếp tục: "Ai cũng bảo phải phát triển bền vững, Ngưu La thôn làm thế này, chả theo chính sách gì cả."
Huyện trưởng Cao nghe nãy giờ, nhịn không được lên tiếng: "Chẳng phải ngươi nói đã khiến vải của Ngưu La thôn ở thành phố không bán được rồi sao?"
"Ờ..." Trưởng xưởng Lam khựng lại một chút, ngượng ngùng vội vàng giải thích: "Không có, huyện trưởng, tôi làm gì có cái năng lực đó, tại thành phố hiện giờ nhu cầu vải đã bão hòa, nên mọi người đều bán ế."
"Thế Ngưu La thôn chẳng đang bán ở nông thôn còn gì."
Huyện trưởng Cao lười đôi co với trưởng xưởng Lam: "Nếu họ chủ yếu bán ở nông thôn, thì chẳng liên quan gì đến cạnh tranh với các người."
"Nếu nhà máy các người có ý định đó, cứ bán theo đi, ta có cấm cản đâu."
"Ờ..." Trưởng xưởng Lam á khẩu ngay.
Bán kiểu gì đây, không phải hắn không nghĩ đến, nhưng dân ở nông thôn đâu có tem phiếu vải.
Mà không có tem phiếu vải, nhà máy làm sao mà hạch toán.
Thấy trưởng xưởng Lam cứng họng, huyện trưởng Cao nhấp ngụm trà, không nói gì thêm.
Dân nông thôn không có tem phiếu vải, thì có muốn mua vải ở trung tâm thương mại cũng mua không được, ngươi bán ở thành phố, Ngưu La thôn bán ở nông thôn, ai chẳng liên quan đến ai, ngươi đến đây kêu ca cái gì.
Nhà máy quốc doanh đúng là không được cái này, toàn chạy theo văn bản.
Nguồn cung của nhà nước cũng nhập nhèm, khan hiếm thì phải có tem phiếu mới mua được, chứ đủ thì lại không cần tem phiếu.
Tem phiếu vải bây giờ vẫn cần, điều đó chứng tỏ sản lượng vải không đủ, không thể đáp ứng đủ nhu cầu của mọi người, còn vải của Ngưu La thôn bán ở nông thôn lại vừa hay giải quyết được vấn đề của bà con nông dân.
Thật ra Ngưu La thôn vừa bán được vài ngày năm ngoái là huyện đã biết rồi, không chỉ huyện biết mà các huyện thị nơi Ngưu La thôn đi qua cũng náo nhiệt cả lên, ai mà không biết, nhưng mọi người đều không ý kiến.
Hành động này của Ngưu La thôn chẳng phải là để giải quyết nhu cầu của nông dân hay sao.
Người dân thành thị được ưu ái, thì cũng không thể bỏ mặc nông thôn được, bất công quá không được, cho dù không tiện lộ diện, thì cũng không thể cản người ta giải quyết chuyện ở nông thôn chứ.
Thế là các huyện thị ngầm chấp nhận chuyện này, dù sao ngươi có thể bán được thì là chuyện của ngươi, nông dân có tiền mua thì là chuyện của họ.
Cứ vậy mà nói, vải của Bạch Ký ở Ngưu La thôn, bây giờ chỉ cần có người nhắc đến vải là không thiếu người phải khen ngợi Bạch Ký một câu.
Thêm nữa, công nghệ nhuộm vải của Bạch Ký quả thực tiên tiến, giặt không phai màu, màu sắc lại tươi tắn, khiến ai cũng thích mê.
Việc Ngưu La thôn một tỉnh một thành phố mà bán vải tận nông thôn như vậy, là vì quần áo Ngưu La thôn tốn vải nhiều quá, đến giờ đã hơn hai mươi vạn bộ quần áo, không bán được bộ nào, hàng cứ chất đống trong kho, nhà máy may chủ yếu vẫn là bán vải.
Nếu không bán thì nhà máy may sẽ không xoay được vốn.
Càng bán, danh tiếng Bạch Ký càng lớn, rồi lại kéo doanh số vốn đang ế ẩm ở thành phố, tất nhiên là doanh số này không thể bằng lúc đầu, nhưng kiến tuy bé, thì vẫn là thịt.
Lý Điềm Quả và mọi người trở về cũng chỉ được chưa đến một tháng, đã lại lên đường.
Thời gian này, quần Ngưu La, áo Ngưu La của nhà máy may Ngưu La thôn đã lên đến hơn hai mươi vạn bộ, trong đó có năm sáu vạn bộ là bị làm rách, Trần Đại Liễu và mấy người vừa làm hư đồ vừa không ngừng xót của.
Cho dù sau này quần áo này có thể vá lại, nhưng vẫn là một sự lãng phí lớn, dù sao quần áo bị vá rồi, bán cũng khó.
Không ai biết Bạch Hi giao nhiệm vụ gì cho Lý Điềm Quả và mọi người, trước khi đội lên đường hai ba ngày, còn có ba chàng trai nóng ruột chạy từ trường về.
Vừa về đến nơi, mấy người liền bị cô nãi nãi triệu tập đi họp, trừ người Gia Pha Tân ra thì ai cũng không biết cô nãi nãi nói gì, nhưng đến lúc lên đường, ai nấy cũng đầy tự tin, còn có thêm một cái túi lớn.
"Xong rồi!" Bạch Hi nhìn hướng Lý Điềm Quả và mọi người rời đi, thu tầm mắt lại thì thấy Trần Đại Liễu đang ủ rũ, bất đắc dĩ nói: "Cấp cái gì mà cấp, cô nãi nãi ta khi nào làm ăn lỗ vốn bao giờ."
"Vâng!" Trần Đại Liễu yếu ớt đáp, nhưng trong lòng chẳng có chút sức lực nào.
Thấy quần áo bị làm hỏng ngày càng nhiều, cô nãi nãi lại không có ý định dừng lại, ngược lại còn bảo họ tiếp tục làm, Trần Đại Liễu và mấy người đến giờ vẫn còn giấu giếm chuyện này với mọi người trong thôn, áp lực đương nhiên là lớn.
Thấy Trần Đại Liễu vẫn mặt mày ủ rũ, Bạch Hi đành phải nói: "Biết ta muốn tham gia cái gì không?"
Trần Đại Liễu nghe vậy thì tỉnh táo lại ngay, tò mò lắc đầu.
Chuyện này, trước đó cô nãi nãi luôn không muốn nói, giờ đã muốn nói, hắn đương nhiên muốn lưu tâm.
(Ta không biết hôm nay ta đăng được bao nhiêu chương, đoán không được hai mươi chương thì cũng mười tám chương, vốn dĩ còn có thể hơn được hai chương, nhưng mà buổi chiều ngủ quên mất, đồng hồ báo thức không kêu. ) (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận