Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 81: Bạch Hi ăn mệt (length: 7802)

Tiểu Hắc liền đi theo Bạch Hi bên cạnh, nghe xong lời này, cũng vội vàng xoay người, cẩn thận hít hà, rồi cảnh giác nhìn xung quanh quan sát kỹ.
"Chủ tử, ta không phát hiện!"
Không chỉ Tiểu Hắc, mà ngay cả Bạch Hi cũng không phát hiện.
Ngay lúc Bạch Hi muốn hỏi lại thì thấy Trần Nghĩa chỉ vào hướng Bạch Hi, vừa đau khổ vừa ấm ức gào to: "Ô... Oa... Cái nấm, cái nấm ngay trên đầu ngươi kìa..."
Thật uổng công hắn còn thề thốt muốn tìm được cây nấm lớn để cô giáo dạy dỗ bố mẹ, bắt bố mẹ phải xin lỗi, ai ngờ được cái cây nấm lớn mà hắn nằm mơ cũng muốn bắt lại chính là cái ô của cô.
Vừa nghĩ đến mình đã ăn nhiều đòn như vậy, ai mà không có chút oán hận, Trần Nghĩa lập tức cảm thấy mình vừa đáng thương vừa tủi thân.
Hơn nữa, rõ ràng cô tự mình che cái ô đó, vậy mà cũng không nói cho hắn cây nấm lớn từ đâu ra, còn tin thật như có chuyện, muốn cùng hắn đi xem cây nấm lớn.
Mình lại bị một đứa bé năm tuổi lừa gạt, ai nói trẻ con đáng yêu xinh đẹp thì không biết lừa người?
Lại còn là cô nữa chứ, thân là người lớn mà cũng lừa người!
Trần Nghĩa cảm thấy mình mất mặt, mông cũng âm ỉ đau, càng khóc càng thương tâm.
"Trên đầu ta?"
Bạch Hi đầu tiên ngẩn ra, một giây sau lập tức ngẩng đầu lên, nhưng trên đầu nàng trừ cái ô ra thì không có gì khác.
Ngay lúc Bạch Hi cảm thấy mình bị trêu chọc, chuẩn bị nổi giận thì nghe Trần Nghĩa sụt sịt nói: "... Cây nấm lớn, cái ô, hóa ra là... ô ô... nhìn thành... cây nấm là cái ô..."
Trần Vệ Quốc và Phương Nhã rất nhanh cũng theo lời con trai mà nhìn đến cái ô của Bạch Hi, liên tưởng lại chuyện trước, cũng nhớ ra chuyện gì.
Vậy nên, cây nấm lớn biết chạy mà con trai nhìn thấy, thật ra là do cô cầm ô đi trong mưa?
Cô người nhỏ dáng thấp, trời mưa che một cái ô đi lại, lúc đó trời mưa to, nhìn từ xa đúng là có thể thấy như một cây nấm lớn đang đi.
Con trai mới đến nông thôn, nhìn thấy cây cổ thụ khổng lồ, đột nhiên lại thấy một cây ô giống nấm thật, sao lại nhận nhầm được chứ.
Trần Vệ Quốc nhìn đứa con trai đang khóc nức nở, lại nhìn vợ mình, xấu hổ không biết phải làm sao cho phải.
Phương Nhã sao có thể không xấu hổ, bà cũng vì con trai không chịu sửa mà tức giận, lúc chồng đánh con thì không có can ngăn, bây giờ thấy, con trai cũng đâu có sai, đó chẳng phải một cây nấm lớn đang đi hay sao!
"À...ờ..." Trần Vệ Quốc ngượng ngùng gãi đầu, nhất thời không biết nói gì, đành phải bước sang bên cạnh hai bước, giả bộ bị đám người dân làng thu hút sự chú ý.
"Tiểu Nghĩa, con đừng khóc." Dù sao vẫn là mẹ ruột, tâm tư càng tinh tế hơn một chút, Phương Nhã rất nhanh đã ngồi xổm xuống, một bên lau nước mắt cho Trần Nghĩa, một bên ngại ngùng dỗ dành nói: "Mẹ, mẹ xin lỗi con, đừng khóc nữa..."
Lúc này Bạch Hi đã thấy rõ mặt mũi cái ô của mình là cái gì.
Vậy nên, cây nấm lớn mà Trần Nghĩa nói chính là cái ô của nàng?
Thế này chẳng phải nàng bị một thằng nhóc lừa rồi sao?
Quả nhiên, lời của trẻ con là không thể tin được!
Bây giờ Bạch Hi đang phiền muộn đến mức không muốn nói gì cả, nàng thật không muốn thừa nhận, mình lại chịu thiệt về chuyện này.
"Đồ tiểu tử loài người ngu xuẩn!"
Tiểu Hắc tức giận ngẩng đầu lên, bất mãn kêu lên một tiếng hổ khiến Trần Nghĩa đang khóc thì ngừng bặt.
Sao Tiểu Hắc có thể không tức giận, cũng tại Trần Nghĩa không đầu không đuôi này, mà chủ tử lại sai nó đi tìm nấm tinh, nó đã tìm khắp ngóc ngách ở thôn Ngưu La rồi, cả dưới hồ nó cũng mò, lúc nãy còn bị người trong thôn hiểu lầm là nó định bắt cá.
Nếu không phải là do chủ tử nuôi, dân làng lại thường xuyên được chia thịt rừng do nó săn được, chắc đã mắng nó là đồ trộm cá rồi.
Dù sao thì nó ở trong thôn cũng là một con hổ có địa vị, thế mà lại bị hiểu lầm như vậy, còn mặt mũi nào nữa.
Chuyện này thì thôi đi, nó cũng vì tìm không ra mà bị chủ tử nghi ngờ có phải là linh thú không.
Quan trọng là, việc nó bị chủ tử ghét bỏ thì không sao cả, dù gì chủ tử cũng sẽ không bỏ nó, nhưng thằng nhóc loài người này lại lừa chủ tử.
Vậy mà lại lừa được hai chủ tớ chúng nó, quả thật là tội không thể tha.
"Chủ tử!"
Tiểu Hắc quay đầu nhìn về phía Bạch Hi.
"Thôi đi, dù gì cũng là trẻ con!" Bạch Hi biết ý Tiểu Hắc.
Thật tình thì Trần Nghĩa cũng đâu có làm gì sai, thấy hắn khóc thương tâm như vậy, vừa nãy còn bị đánh nữa, lại trừng phạt hắn thì không ổn.
Dù sao thì Bạch Hi cũng là chuẩn thần, lòng dạ cũng có, hơn nữa, nàng tính ra còn là bậc trưởng bối, sao có thể so đo với một đứa trẻ được chứ.
Nghĩ lại thì nhà Trần Vệ Quốc biếu nàng nhiều thịt bò khô như vậy, nàng còn chưa ăn hết đâu, đâu thể vì một chuyện hiểu lầm mà dung túng cho Tiểu Hắc được.
Thật ra thì, nếu không phải Trần Vệ Quốc đã đánh Trần Nghĩa trước, có lẽ Bạch Hi đang khó chịu trong lòng, sẽ bày mưu sai Tiểu Thuận Tử đi tìm cơ hội dạy dỗ Trần Nghĩa.
"Dạ!"
Tiểu Hắc có chút không cam lòng mà bỏ qua cho Trần Nghĩa như vậy, nhưng chủ tử đã lên tiếng, nó chỉ đành phải nghe theo.
Nhưng Tiểu Hắc vẫn tức giận chạy đến trước mặt Trần Nghĩa, nhe răng trợn mắt gầm lên hai tiếng, thành công khiến Trần Nghĩa đang định khóc cũng ngừng bặt.
Lúc Tiểu Hắc chạy đến, trong lòng Trần Vệ Quốc và Phương Nhã vẫn rất lo lắng, tuy rằng biết Tiểu Hắc hiểu nhân tính, nhưng dù sao vẫn là thú dữ, lỡ mà nó nổi dã tính lên thì...
Nhưng Tiểu Hắc chỉ dọa Trần Nghĩa sợ rồi khinh bỉ quay đầu đi.
Trần Vệ Quốc thề rằng, ông thật sự đã thấy sự khinh bỉ trong mắt hổ của Tiểu Hắc.
Thấy con trai vẫn sụt sùi, Phương Nhã dỗ dành mấy câu rồi hù dọa nói: "Tiểu Nghĩa, con đừng khóc nữa, con khóc nữa coi chừng Tiểu Hắc đến cắn đấy."
Trần Nhụy vừa lúc xách theo một cái thùng gỗ đi qua, cái này là mang tới cho cô dùng, một lát nữa lúc chia cá thì cô sẽ đốt xương cá trước rồi đến cá lớn.
Lúc đi ngang qua, cô dừng bước lại, nhưng do dự mấy giây rồi quay lại nói: "Thím, cô cứ yên tâm, Tiểu Hắc không có cắn người đâu ạ." Vừa nói Trần Nhụy vừa thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Hắc là do cô nuôi, nó thông minh lắm, người trong thôn ai mà chẳng biết, không ai dùng cái đó để hù dọa trẻ con đâu.
Tiểu Hắc đang được Bạch Hi dùng làm nệm êm thì quay đầu nhìn thoáng qua hướng nhà Trần Vệ Quốc, trên đầu nó bay một loạt quạ đen, nó là mấy con thú hoang cấp thấp không có linh tính sao?
Dùng nó để hù dọa người, hỏi nó có đồng ý chưa?!
Bạch Hi có vẻ như cảm giác được sự bực dọc của Tiểu Hắc, tiện tay vuốt nhẹ đầu nó, cảnh cáo nói: "Ngươi đừng nhúc nhích lung tung nữa, ta mà ngã thì..."
Phía sau mặc dù không nói hết câu nhưng Tiểu Hắc lập tức không dám động nữa.
Từ lúc bắt cá bắt đầu, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng reo hò vui vẻ.
"Cô, cô nhìn nè, con bắt được cá tràu rồi!"
"Cô, cô, con bắt được con cá lớn này, làm canh đậu hũ cá cho cô ăn là ngon nhất!"
Lời vừa dứt thì bên kia cũng vội vàng vang lên.
"Cô ơi cô coi nè, con cá này cũng phải được ba bốn cân đấy." Một thiếu niên mười mấy tuổi đang nâng một con cá lớn lên khoe với Bạch Hi trên bờ.
"Con cá của ta cũng lớn nè, phải được mười cân không? Tính cá vương."
Âm thanh bội thu vang lên liên tiếp.
- Muộn rồi nhưng mấy bạn nhỏ vẫn có thể đi ngủ sớm một chút nha, mai mình đọc tiếp nè.
(Tôi đói quá, tôi ngửi thấy nhà bên cạnh lại nướng thịt rồi, tủi thân thật.) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận