Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 818: Quên (length: 7945)

Biết Bạch Hi không sao, Lục Thần liền chuẩn bị về văn phòng làm việc, hắn vẫn không yên tâm dặn dò mấy câu, Bạch Hi đã muốn hết kiên nhẫn, hắn mới rời đi.
Lúc xuống lầu, đi ngang qua nhà Trịnh Quân, nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng Trịnh Quân đang dạy dỗ Trịnh Hưng Quốc, trong mắt Lục Thần thoáng hiện vẻ hài lòng, vẫn còn có thể cứu vãn.
Khi Trần Nhụy mang bao tải về đến nơi, vừa hay gặp Trịnh Hưng Quốc mở cửa cho bà nội, Trần Nhụy liếc mắt một cái, nhíu mày, vẻ miễn cưỡng đi qua, khiến Trịnh Hưng Quốc tức giận thêm.
Mẹ kiếp!
Dựa vào cái gì cùng đánh nhau, mình thì bị đánh, còn mấy thằng Tiểu Thuận Tử lại được lão Cảnh dẫn ra thao trường căn cứ chơi đùa?
Hôm nay hắn về nhà, vừa tách khỏi đám bạn nhỏ trong đại viện, đã bị bố cầm dây lưng quất.
Hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy cùng bà khóc lóc kể lể, mong bà đau lòng, dạy dỗ bố hắn một trận.
"Bà ơi~~"
"Trời ơi, cháu trai bà, con làm sao vậy?"
"Bà ơi..."
Không thể động thủ, không có nghĩa là Trịnh Hưng Quốc không trừng mắt Trần Nhụy, lúc đóng cửa, hắn nhỏ giọng cảnh cáo bóng lưng Trần Nhụy: "Bọn mày đừng có đắc ý quá sớm!"
Khi Trần Nhụy quay đầu lại, Trịnh Hưng Quốc đã đóng cửa, nàng hừ lạnh, lẩm bẩm: "Chả lẽ lại sợ mày!"
Vì thế, Trần Nhụy nhân lúc Bạch Hi không để ý, lặng lẽ nói nhỏ với mấy đứa Tiểu Thuận Tử một hồi, mấy đứa Tiểu Thuận Tử liên tục gật đầu.
Không chỉ Trịnh Hưng Quốc, bốn đứa còn lại, buổi tối về cũng bị cha mẹ phạt cho một trận, nào là quất, nào là đánh, nào là phạt đứng, còn có phạt chạy mười vòng ở thao trường...
Chớp mắt hai ngày trôi qua.
Sáu đứa Tiểu Thuận Tử làm lão Cảnh kinh ngạc, ông vốn đã đến ký túc xá gọi người, không ngờ mấy đứa Tiểu Thuận Tử đã mặc đồ xong từ sớm, còn đã luyện qua quyền, vì vậy lão Cảnh không khách khí, dẫn người đi luyện tập.
Càng ở chung, lão Cảnh càng thích mấy đứa Tiểu Thuận Tử.
Đúng là những mầm non tốt, thể năng không cần phải bàn, chạy bộ mười vòng không thấy than mệt, đưa bọn nó đi luyện tập vượt chướng ngại vật, bọn nó hệt như phát cuồng, vui vẻ khôn tả.
Nếu không phải biết tuổi bọn nó còn nhỏ, còn đang đi học, không có ý định nhập ngũ bây giờ, lão Cảnh đã định xin Lục Thần cho sáu đứa Tiểu Thuận Tử về dưới trướng ông rồi.
Trước sự kinh ngạc của lão Cảnh, mấy đứa Tiểu Thuận Tử cười hề hề.
"Chuyện này có là gì, mấy năm nay tụi con đều thế này mà."
"Đúng vậy, tụi con quen ngủ sớm dậy sớm rồi."
"Tay chân không được, làm sao có mặt mũi đi theo cô nàng ra ngoài, làm sao có mặt mũi nói mình là người Ngưu La thôn."
Lão Cảnh: "..." Cho nên, muốn làm người Ngưu La thôn, đều phải lợi hại thế này sao?
Hai ngày này.
Bạch Hi ngoại trừ mỗi sáng bị tiếng còi luyện tập ở căn cứ đánh thức rồi lại ngủ tiếp ra, thì dậy ăn cơm xem sách, thỉnh thoảng giảng bài cho Trần Nhụy mấy người, không thì lại chơi cờ ca rô với Trần Nhụy, thật là nhàn nhã.
Lục Thần vốn muốn nhân lúc rảnh rỗi dẫn Bạch Hi đi dạo căn cứ, nhưng Bạch Hi vừa nói là quá nắng, hắn liền thôi.
Cho nên, người trong căn cứ đều nghe nói con gái Lục Thần đến thăm người thân, nhưng không có mấy ai biết mặt Bạch Hi ra sao, còn có người nhận nhầm, cho rằng Trần Nhụy là con gái Lục Thần đến.
Có người muốn đến nhà Lục Thần xem sao, nhưng bị Lục Thần không chút lưu tình từ chối.
"Con gái ta sợ người lạ."
Nói đùa, nha đầu nhỏ bây giờ đang hài lòng lắm, để người khác đến quấy rầy, không khéo nó lại mất kiên nhẫn thì sao.
Khó khăn lắm mới mong được.
Hai ngày này, đừng nhìn Lục Thần không có cơ hội nào dẫn Bạch Hi đi đâu, nhưng mỗi khi về đến nhà, thấy Bạch Hi ngồi trên sofa ăn vặt, đọc sách, ngẩng đầu nở nụ cười đáng yêu như ngọc với hắn, trong lòng Lục Thần liền vui vẻ vô cùng.
Dường như, Bạch Hi nên như thế, hai ngày này, Lục Thần thường cảm thấy, ở chung với Bạch Hi, rất nhiều hình ảnh đều quen thuộc như đã từng gặp.
Ngày thứ ba.
Buổi sáng Bạch Hi vẫn như trước, chỉ là, sau khi ăn cơm trưa xong, nàng nhìn Lục Thần, mắt cười cong cong, khiến hai hàng lông mày của Lục Thần cũng lộ vẻ tươi cười.
"Có chuyện gì?"
Mỗi lần Bạch Hi cười như vậy, chắc chắn là có gì muốn nói.
Bạch Hi nghe vậy, cười mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm, gật đầu: "Anh có thời gian không, dẫn em đi dạo một chút đi."
Lục Thần kinh ngạc nhìn ra ngoài, nói: "Hi Hi, em không phải nói quá nắng không muốn ra ngoài sao?"
"Đúng vậy."
Bạch Hi: "Cho nên, em có thể đến văn phòng anh chơi một chút không?"
Lục Thần ngẩn người, còn Bạch Hi tiếp tục nói: "Em vẫn chưa gọi điện thoại về thôn mà, chắc Tiểu Liễu sắp lo hỏng rồi."
Lời của Bạch Hi vừa dứt, Trần Nhụy đã cứng đờ, còn mấy đứa Tiểu Thuận Tử lại càng xấu hổ, chúng nó nhìn nhau, thầm nghĩ, xong rồi, đây đã là ngày thứ ba rồi, chắc chắn trưởng thôn sắp lo hỏng mất.
Bạch Hi chính mình cũng có chút ngại ngùng, vừa xuống xe lửa đã đánh nhau, sau đó đến đại viện căn cứ thì nàng không nhớ gì cả, hôm nay nhớ ra mới muốn mượn điện thoại văn phòng của Lục Thần.
Lục Thần giật giật khóe miệng: "Hi Hi, em không phải tò mò nơi làm việc của anh, em là muốn đi gọi điện thoại sao?"
"Đúng vậy!" Bạch Hi không hề che giấu ý định của mình: "Nếu không thì nắng thế này, em mới không muốn ra ngoài đâu."
Lục Thần: "...Hi Hi, em thật ra có thể không cần thành thật như vậy."
"Ý anh là, bắt em nói dối lừa anh?"
Bạch Hi lộ vẻ mặt 'sao anh lại có yêu cầu kỳ quái thế', sau đó nói: "Vậy không được, em không biết gạt người."
Một bên mấy đứa Tiểu Thuận Tử nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, cô nàng tuy nói không dễ gạt người, nhưng trước kia lừa tụi con hoài đó nha.
Còn Trần Nhụy nghe được lời thề son sắt của Bạch Hi, thì thầm trong lòng, cô nàng còn bé xíu đã lừa tôi lên núi rồi.
Lục Thần bị vẻ mặt quỷ ranh ma của Bạch Hi chọc cười.
"Con bé này. Muốn gọi điện thoại phải không? Được thôi, lát nữa anh dẫn em đi."
Khi Bạch Hi và Lục Thần ra khỏi cửa, Tiểu Lục Tử vội vàng cầu xin: "Cô nương, cô ngàn vạn lần phải nói chuyện tử tế với trưởng thôn đấy nhé, tụi con cũng không cố ý quên nhắc cô đâu."
Nếu để trưởng thôn biết không đứa nào trong số chúng nó nhớ, sau này chắc chắn sẽ không cho chúng nó đi theo cô nàng ra ngoài nữa.
Bạch Hi phẩy tay, tỏ ý bảo bọn chúng yên tâm.
Văn phòng Lục Thần ngay cả lão Cảnh và Tiểu Hạ cũng không thể tùy ý ra vào, Bạch Hi tuy ý nghĩa không giống đối với Lục Thần, nhưng cũng không tiện đi vào.
Vì thế, Lục Thần dẫn Bạch Hi vào ký túc xá, đi đến văn phòng sát vách của mình, gõ cửa văn phòng lão Cảnh và Tiểu Hạ, mượn điện thoại trong văn phòng hai người họ.
Ngưu La thôn.
Trong văn phòng xưởng may.
Trần Đại Liễu ngồi trước máy điện thoại, vừa lẩm bẩm: "Đã là ngày thứ ba rồi, theo lý thì, cô nàng sáng sớm ba ngày trước đã đến nơi rồi nha. Sao vẫn chưa gọi điện thoại, lẽ nào gửi điện báo à?"
Thật ra Trần Đại Liễu đã nghĩ đến việc có phải xảy ra chuyện gì không, nhưng nghĩ lại, không nói đến việc thân thủ của cô nàng tốt, còn có Trần Nhụy, Tiểu Thuận Tử bảy người đi cùng nữa, đánh không lại, chạy thì chắc chắn không thành vấn đề, nên, không có khả năng đó.
( Đoạn này thời gian gần đây do điều chỉnh đồng hồ sinh học, tôi kiên trì uống nửa lọ melantonin, nhưng vẫn không được, suýt chút nữa thì làm mình tan nát. Tôi từ bỏ melantonin đi, thứ này thực sự không hợp với tôi.) (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận