Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 219: Sống bị cướp lạp (length: 7771)

Tiểu Hắc dọa Trương Đông nửa tiếng đồng hồ, Trương Đông toàn thân đều là những vết thương lớn nhỏ không ngừng rỉ máu, lúc Trương Đông sợ hãi không lựa đường ngã lăn xuống dốc núi, gãy cả chân thì Tiểu Hắc đứng trên sườn núi xem mấy phút, thấy Trương Đông đau đớn hôn mê bất tỉnh, nó mới chậm rãi quay người trở về Ngưu La thôn.
Nếu không phải Trương Đông làm Bạch Hi giận, nếu không phải Trương Đông cho rằng mình trốn thoát và còn chửi rủa Bạch Hi cùng đám người Ngưu La thôn sẽ bị lão hổ ăn thịt hết, Tiểu Hắc cũng sẽ không trêu hắn như vậy.
Đây đã là Tiểu Hắc nương tay rồi, nếu không thì, Trương Đông sẽ có kết cục thế nào còn khó nói.
Haizz, chủ tử chính là quá hiền lành!
Bạch Hi mà biết Tiểu Hắc đang thầm thì trong lòng như vậy, nhất định sẽ không vui mà đá cho nó một cái, nàng hoàn toàn chẳng nói gì hết.
Nhưng mà Tiểu Hắc không có làm náo loạn đến chết người, đây cũng là điều Bạch Hi khá hài lòng.
Không phải Bạch Hi nhân từ nương tay, mà là vì vừa rồi ở đó còn có mấy đứa trẻ của Ngưu La thôn, nếu chuyện Trương Đông bị hổ làm thế nào lan ra, e là người trong thôn về sau sẽ e dè Tiểu Hắc.
Thứ bảy vẫn phải đi học, Bạch Hi như thường lệ cùng mọi người cùng nhau đi trường.
Ngoại trừ Bạch Hi cưỡi Tiểu Hắc trông thoải mái nhàn nhã ra thì, những người khác đều tỏ ra có chút chân tay rã rời.
Không còn cách nào khác, thời gian luyện võ tăng thêm, nhưng không tránh khỏi chân tay mềm nhũn ra được.
Tiểu Thuận Tử bước đi bằng đôi chân có chút mềm oặt, liếc nhìn Tiểu Sơn Tử bên cạnh, hỏi: "Hôm qua ngươi luyện bao lâu?"
"Một tiếng rưỡi." Tiểu Sơn Tử trả lời.
Phía sau, Tiểu Thạch Đầu cũng hỏi Trụ Tử: "Hôm qua nghe thấy nhà ngươi vọng ra tiếng kêu to, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ cha mẹ đánh ngươi à?"
"Đương nhiên không phải." Trụ Tử nghe xong, mặt có chút đỏ, đánh trống lảng, cuối cùng vẫn là dưới sự truy hỏi đến cùng của Tiểu Thạch Đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là khi giãn gân không cẩn thận ngã xuống từ băng ghế mà thôi."
Nhớ lại vẫn thấy mất mặt, vốn dĩ hắn không cần phải vội vậy, chỉ là nghe thấy Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lục Tử đều đã giãn gân rồi, về nhà liền cũng ồn ào đòi giãn gân, không ngờ đau một cái sơ sẩy theo ghế dài ngã xuống.
Có lẽ Tiểu Thạch Đầu nghe được là tiếng kêu thảm thiết lúc đó của hắn.
Tiểu Thạch Đầu nghe xong, lập tức cảm thấy kinh ngạc há hốc mồm: "Giãn gân đau chết đi được ấy, ta giãn khi đó cũng đau lắm, nhưng mà ta không kêu thảm như ngươi."
Tiểu Thạch Đầu đắc ý thầm nghĩ trong lòng, may mà hắn thông minh ngậm một miếng gỗ trong miệng, bằng không thì bị người chê cười mất rồi.
Còn về phía Thung Tử và Tiểu Lục Tử, hai người lại đang nói chuyện hôm qua ăn mấy miếng thịt.
Trong thôn bắt đầu luyện võ, cơm nước cũng tốt lên rất nhiều, món chính có thể vẫn là lương thực thô, cũng không thiếu rau dại, nhưng thịt thì không thể thiếu được.
Vào khoảng tháng ba giết heo, nhà nhà đều được chia không ít thịt, đều ướp gia vị làm thành thịt khô thịt muối, bây giờ cũng đều đem ra dùng, cũng thỉnh thoảng Tiểu Hắc vào rừng núi sẽ săn được con mồi, chia xuống, mọi người cũng có thể ăn được thịt tươi.
Bạch Hi ngồi trên lưng Tiểu Hắc, hôm nay nàng không ngủ mà đang rắc rắc gặm bánh gạo nếp.
Có càn khôn túi trong tay, Bạch Hi thỉnh thoảng lại bỏ một ít đồ ăn vào trong, dù có nhịn hay không thì thả đồ ăn vào cũng chẳng sao.
Nghe được có người tò mò hôm nay có gặp Trương Đông không, Bạch Hi không nói gì, nghe Tiểu Hắc ô ô kể nó nửa đêm chạy tới nhà Trương Đông lại hù dọa Trương Đông một lần, không khỏi thấy buồn cười.
Cho dù chân Trương Đông không bị gãy, thì trong một thời gian ngắn cũng sẽ không đến trường, huống chi chân còn bị gãy nữa chứ.
Đoàn người Ngưu La thôn đi học vô cùng náo nhiệt, dọc đường còn làm cho mấy con chim đang rỉa lông trên cây phải hốt hoảng bay mất, nếu quá ồn ào, Bạch Hi khẽ ho hai tiếng, mọi người sẽ lập tức nhỏ giọng, mặc dù rất nhanh liền quên hết cả.
Đến trường.
Vừa thấy Bạch Hi vào lớp học, một nữ hài vốn đến sớm trong lớp liền đứng lên, lao tới chỗ ngồi của Bạch Hi, nhanh tay lấy tay áo giúp Bạch Hi lau lau ghế, sau đó nhìn Bạch Hi ngây ngô cười.
"Ách..."
Bạch Hi khựng lại.
Còn đám trẻ Ngưu La thôn vốn đã bàn nhau hôm sau sẽ đến lau bàn cho Bạch Hi, hôm nay đến phiên đứa nào thì đứa đó vừa thấy việc của mình bị giành mất, liền tức giận.
"Ngươi làm gì đó, chỗ ngồi của cô nãi nãi chúng ta đâu cần ngươi lau chứ." Người đâu mà, dám đến giành làm.
Đây là em trai của Trần Nhụy, Trần Tinh, nó mắng cô bé kia hai ba câu rồi tự mình nhanh chóng tiến lên, lại dùng tay áo lau thêm một lần nữa: "Cô nãi nãi, nàng lau không sạch đâu, ngài đừng để ý đến nàng."
Cô bé kia vừa thấy, lập tức không vui: "Sao ta lại lau không sạch chứ, ta lau sạch đó thôi."
Trần Tinh: "Ngươi chính là lau không sạch."
"Ta lau sạch!"
"Ngươi không có!"
Thấy hai người sắp cãi nhau, Bạch Hi mở miệng: "Ngươi là ai, tại sao phải lau bàn cho ta?"
"Cô nãi nãi, ngài đừng để ý đến nàng, nàng rất hư, chuyên môn đi nói xấu người khác đó." Trần Tinh nghe được nhiều lần rồi.
Bạch Hi giọng nói trong trẻo, nói: "Ta không cần ngươi lau ghế cho ta."
"Nhưng ta đã lau rồi." Cô bé kia vốn là thấy mỗi lần có người lau bàn cho Bạch Hi đều sẽ có đồ ăn, không là kẹo sữa thì cũng là kẹo hoa quả, hoặc là một miếng thịt bò khô, cũng có khi là một nắm đậu phộng hoặc là hạt dưa gì đó, bây giờ nghe những lời này xong, rõ ràng là không muốn cho nàng rồi.
"Có phải ngươi muốn hỏi chúng ta cô nãi nãi có muốn ăn gì không?" Trương Sao nhanh mồm: "Không đời nào có chuyện đó, chúng ta làm việc cho cô nãi nãi là tự nguyện, không hề nghĩ muốn ăn đâu."
Nói xong, Trần Tinh lại nhìn về phía Bạch Hi, mặt nhỏ lộ vẻ tức giận: "Cô nãi nãi, để ta lau lại cho ngài nhé, ngài đừng quản nàng, ngài mau ngồi đi."
Cô bé kia muốn nói không phải, nhưng nàng quả thực là nhắm vào tài cán có đồ ăn của Bạch Hi mà đến, bây giờ vừa thấy cảnh tượng này, lập tức vành mắt đỏ hoe.
Vừa hay thầy Chu đi vào, vừa thấy cảnh này, lập tức lên tiếng.
"Sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô bé kia oa một tiếng liền khóc: "Thầy Chu, bọn họ bắt nạt em."
"Ai bắt nạt ngươi chứ!" Trần Tinh cùng mọi người lập tức không chịu.
"Vương Hồng ngươi ăn nói lung tung vừa thôi."
"Chúng ta thậm chí còn không thèm đụng vào ngươi một ngón tay đó."
"Đúng đó, chúng ta cũng không có mắng ngươi."
"Sao lại thế này?" Vừa thấy có mâu thuẫn, vẻ mặt thầy Chu có chút nghiêm túc, mặc dù đang hỏi, nhưng tầm mắt ngược lại là hướng về phía Bạch Hi đang đứng ở giữa, trong ánh mắt mang vẻ nghi hoặc.
"Chính là bọn họ bắt nạt em. Em lau ghế cho Bạch Hi, bọn họ khăng khăng nói em lau không sạch, không cho em ăn." Việc đều làm cả rồi, không cho ăn, nàng càng nghĩ càng thấy mình chịu thiệt, Vương Hồng lúc này liền mách tội lên.
Vương Hồng với Tiểu Thuận Tử mấy đứa xấp xỉ tuổi nhau, đã mười tuổi rồi, không đến tuổi đi học muộn, bây giờ mới học hai năm lớp.
Nghe xong những lời này, thầy Chu sững người, mặt đơ ra, trong chốc lát không biết nên nói thế nào.
Vài giây đồng hồ sau, thầy Chu lộ vẻ không vui nhìn Bạch Hi, nghiêm túc nói: "Bạch Hi học trò, sao em có thể dùng đồ ăn để người khác lau bàn cho mình chứ? Việc của mình thì phải tự mình làm, em như thế là... tư bản..."
( Các ngươi đều ngủ rồi à, ta vẫn còn đang gõ chữ đây này, muốn được xoa đầu ghê. ) ( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận