Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 306: Bảo trụ (length: 7895)

Gạo tự nhiên là không tìm được, mà phòng bên trong thì khóa cửa, mặc cho bọn họ mắng chửi thế nào, Chu thị cũng không chịu giao chìa khóa ra.
Nếu không phải biết đây là thôn Hạ Tân, sợ làm ầm ĩ lên, người thôn Hạ Tân đến, có lẽ mẹ Chu thị đã xui hai anh trai bà ta đánh Chu thị đến chết rồi.
"Nếu ngươi không chịu nấu cơm cho chúng ta ăn, chúng ta bị đói cũng không sao, dù sao, những năm tháng này, đói cũng quen rồi."
Có vẻ mắng mệt rồi, mẹ Chu thị sửa lại vạt áo, rồi nhìn Chu thị bằng vẻ mặt ta đây đã quá rộng lượng: "Nhưng mà..."
Chu thị nghe thấy tiếng "nhưng mà" này, trong lòng liền hẫng một tiếng, toàn thân đều căng thẳng lên.
"Nhưng mà, có một việc, ngươi không thể cự tuyệt."
Đến rồi, đến rồi!
Chu thị cúi đầu cười khổ, nàng biết ngay, việc đột nhiên đến nhà này, chắc chắn không chỉ vì một bữa cơm.
"Nghe nói lò gạch ở thôn Ngưu La chỗ đất của thôn Hạ Tân các ngươi phải không, nghe nói, các ngươi mua gạch rẻ lắm phải không?!" Nghe như hỏi, nhưng giọng điệu không phải vậy, rốt cuộc họ cũng nghe ngóng mới đến.
Nếu không phải người trong thôn nói chuyện lò gạch ở thôn Ngưu La, nói người thôn Hạ Tân dùng gạch lợi hơn thôn khác, thì họ cũng chẳng nhớ ra Chu thị.
Cũng chẳng quan tâm vẻ mặt của Chu thị thế nào, mẹ Chu thị tiếp tục nói: "Nhà mình không đủ phòng ở ngươi cũng biết đó, vừa hay, ngươi đi nợ hai gian phòng gạch cho nhà dùng, coi như chút hiếu tâm."
Chu thị vừa nghe đến nhắc lò gạch thôn Ngưu La, đã đoán ra đại khái, nhưng nàng không ngờ, lại là yêu cầu này, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người nhà mẹ đẻ.
Nợ gạch đỏ?
Lại còn là hai gian phòng?
Chẳng lẽ không nghĩ, nàng có trả nổi không?
Thế này là muốn mẹ con ba người chết đói sao?!
"Mặt mày gì đó, như thấy quỷ ấy!" Anh cả Chu thị quát lớn: "Chẳng qua là bảo mày chút hiếu tâm thôi, mày xem cha mẹ nuôi mày lớn bằng từng này, dễ sao? Đúng là đồ con gái gả đi khác gì bát nước đổ đi!"
Anh hai Chu thị cũng gật đầu, ra vẻ thương xót cho cô.
"Em gái, em cũng đừng bướng bỉnh nữa, đừng nói là nhà chồng em không có ai, dù là nhà chồng em vẫn còn người đi nữa, thì nhà mẹ đẻ cũng là chỗ dựa của em, nếu không, em nghĩ với một mình em thì có thể đứng chân ở thôn Hạ Tân này à?"
"Đúng đó, nếu không phải mày có ba ông anh trai, người thôn Hạ Tân đã sớm đuổi mày ra khỏi nhà rồi." Mẹ Chu thị cũng vẻ mặt mày đừng có mà không biết điều.
Lò gạch ở thôn Ngưu La hiện tại đang tăng cường xây dựng cho thôn họ, đâu có bán cho người thôn ngoài, huống chi lại còn là nợ.
Chu thị vừa mở miệng định giải thích, nhưng người nhà mẹ đẻ đến đâu có phải để nghe nàng giải thích, theo họ nghĩ, những lời Chu thị nói chính là từ chối.
Không phải nói người thôn Ngưu La dễ nói chuyện à? Thế thì đi van xin đi, dù sao thì không dùng được biện pháp gì, Chu thị mang gạch đến cho họ là được.
Người nhà mẹ đẻ Chu thị cũng chẳng quan tâm việc bây giờ gạch đỏ xách về làm gì, nhưng mà đó là gạch đỏ, ở nông thôn khắp nơi đều là nhà đất vàng vách tranh, lâu lâu mới có vài nhà đá vụn, thì cũng là những nhà có điều kiện khá giả thôi.
Thời này, ở nông thôn gạch đỏ vẫn là của hiếm, cho dù tạm thời chưa dùng đến, có thể chiếm được thì tại sao lại không chiếm.
Bây giờ nhà mẹ đẻ Chu thị cứ có lợi không chiếm là đồ rùa, cũng chẳng cần biết Chu thị nợ thì trả thế nào, dù sao cũng gả đi rồi, nhà mẹ đẻ cũng chẳng quản được, không được nữa, vừa hay ép Chu thị tái giá, thế thì không phải có tiền à!?
Người nhà mẹ đẻ Chu thị vừa đến, nhà liền ồn ào tiếng mắng chửi các kiểu.
Hàng xóm và người đi đường nghe được cũng chỉ tò mò hóng hớt, không ai đi hỏi han tình hình.
Cuối cùng, vẫn có người nghe được việc Chu thị bị ép đến chuyện nợ gạch của thôn Ngưu La, liền lập tức nói với Chu Đại Hổ, Chu Đại Hổ dẫn người đến, người nhà mẹ đẻ Chu thị thấy không chiếm được gì thì mới hộc tốc rời đi.
Lúc này, đầu tóc Chu thị rối bời, trên mặt một bên sưng đỏ, ba đứa con của nàng cũng khóc òa, Tiểu Thúy và Tiểu Phương thì nước mắt nước mũi tèm lem, trên người vốn đã có không ít quần áo vá víu cũng vì xô xát mà rách thêm mấy lỗ lớn.
Thấy Chu thị ôm ba đứa con gào khóc, Chu Đại Hổ làm trưởng thôn cũng chỉ cảnh cáo qua loa người nhà mẹ đẻ Chu thị, rốt cuộc đánh gãy xương thì mới kinh, chuyện nhà người khác, ông ấy dù là trưởng thôn cũng không thể nhúng tay vào, tục ngữ có câu, thanh quan khó xử việc nhà.
Còn mấy bà phụ nữ ở thôn Hạ Tân thì vừa an ủi vừa đỡ Chu thị dậy, giúp thu dọn bàn ghế bị đá đổ.
Thật ra, nếu người nhà mẹ đẻ Chu thị không muốn gạch đỏ, e là người thôn Hạ Tân cũng chẳng đến cản, đây là đặc quyền của dân thôn Hạ Tân bọn họ, mày dựa vào cái gì mà muốn.
Nếu ngay cả người nhà mẹ đẻ không qua lại mà còn có thể chiếm cái tiện nghi này, thì nhà nào ở thôn Hạ Tân mà chẳng có người nhà mẹ đẻ chứ.
Lẽ nào người thôn Ngưu La là đồ ngốc à?
Chọc giận lên, người ta không chịu cho thôn Hạ Tân họ ưu đãi thì làm sao? !
Một đám người nhà mẹ đẻ Chu thị thì hùng hổ đi.
Rốt cuộc Chu thị chết sống không chịu đưa chìa khóa ra, giờ người thôn Hạ Tân cũng chạy đến, bọn họ cũng không thể trắng trợn cướp bóc, chỉ có thể tức tối đi, đương nhiên, cũng không quên để lại vài câu.
"Cái loại đồ lòng lang dạ sói không có hiếu này, uổng công ta cho ăn từng đó gạo, sớm biết giữ lại cho chó ăn còn hơn, con chó đó còn biết vẫy đuôi với ta đấy."
Những lời độc địa này vẫn làm Chu thị run lên, nhưng nàng cúi đầu, không nói gì.
Thấy Chu thị không xin tha, anh hai nàng giận dữ nói: "Xem mày còn cứng đầu được đến bao giờ, thế nào cũng có lúc mày cầu đến nhà mẹ đẻ thôi!"
"Nhà mẹ đẻ cái gì chứ, nhà mẹ đẻ gì nữa, nhà ta và con lòng lang dạ sói này, từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!"
Chờ đến khi những người trong thôn đến khuyên cũng đi hết, trong nhà chỉ còn lại bốn mẹ con Chu thị.
Chu Tiểu Thúy thút tha thút thít đứng một bên, thấy mắt mẹ bị đánh sưng lên, giận dữ nói nhỏ: "Mẹ ơi, con không thích bà ngoại, cũng không thích các cậu, cũng không thích các anh họ..."
Chu Tiểu Phương còn đang ê a tập nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy vết véo xanh tím, bây giờ dù đã không khóc, nhưng cũng ngước nhìn mẹ, bi ba bi bô nói: "Không, không vui, cũng không, không, thích..."
Chu Tiểu Thúy duỗi tay bị giẫm sưng, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Chu thị, khẽ nói: "Mẹ, mẹ đừng buồn quá. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ mau lớn, kiếm nhiều công điểm, sẽ luôn luôn hiếu kính mẹ."
"Con, con cũng vậy." Chu Tiểu Phương dù không hiểu lắm, nhưng cũng hùa theo.
Chu thị nghe vậy nhìn hai cô con gái, gật đầu, vui mừng mà nước mắt lại rơi xuống.
"Không sao, mẹ không sao, các con cũng không sao chứ?" Chu thị mừng vì giữ được đồ ăn cho mình và con, bị đánh thì có là gì, gạo còn thì vẫn tốt.
Nghĩ đến lời khuyên của mấy thím mấy mợ trong thôn lúc nãy, Chu thị cũng thấy đúng, chí ít là vụ gạo này xong, sẽ không còn đói bụng nữa.
Hơn nữa, thôn Hạ Tân với thôn Ngưu La gần nhau, về sau có nhiều cơ hội đến thôn Ngưu La tìm việc làm, không sợ cuộc sống không tốt được.
(Cảm ơn các bạn nhỏ đã khen thưởng, cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu, a a đát.) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận